Khởi tâm sắc dục tà dâm cũng là tội lỗi lớn
1. Ý niệm tà dâm không dứt, công danh tiêu tán
Những năm Chính Đức triều Minh, có vị thư sinh, tên Triệu Vĩnh Trinh. Khi còn nhỏ, đã có vị dị nhân nói với cậu rằng: “Vào năm 23 tuổi, cậu nhất định sẽ đỗ đạt công danh”. Năm đó 23 tuổi cậu tham gia kỳ thi hương, bài viết rất tốt, vài ngày trước quan chủ khảo đã sớm quyết định chọn bài của cậu, không ngờ tới kỳ thi sau, cậu lại mắc lỗi liên tiếp, kết quả không thi đỗ.
Triệu Vĩnh Trinh cảm thấy vô cùng buồn bã, bèn cầu xin vua Văn Xương báo mộng cho cậu rõ nguyên nhân mình không thi đỗ. Vua Văn Xương báo mộng cho cậu rằng: “Lẽ ra ngươi thi đỗ kỳ thi hương năm nay, nhưng do gần đây ngươi trêu chọc tỳ nữ trong nhà, dụ dỗ con gái nhà bên cạnh, mặc dù chưa thành sự thực, nhưng do vậy mà tâm ngươi điên đảo, ý niệm tà dâm không ngừng, tâm thái ngày càng đen tối, cho nên công danh mà lẽ ra thuộc về ngươi đã bị tiêu trừ đi rồi.”
Triệu Vĩnh Trinh nghe xong lời thuyết giảng của nhà vua, nước mắt giàn giụa, cậu thề sẽ quyết tâm hối cải, hay làm việc thiện. Cho nên cậu cho khắc in cuốn sách khuyến thiện diệt trừ tà dâm, để cảnh cáo người đời. Kết quả là kỳ thi hương năm sau, Vĩnh Trinh quả nhiên đậu Nguyên, làm quan đến chức Phan Hiến.
2. “Ngươi không có hành vi mạo phạm thím ngươi, nhưng lại có ý nghĩ mạo phạm thím ấy.”
Tại Quý Khê có cậu thư sinh, lần thi nào cũng không đậu, không biết nguyên nhân do đâu, cậu bèn cầu xin vị chân nhân họ Trương, thắp hương cầu khấn tra Thiên bảng. Thần minh cho hay rằng: “Kẻ thư sinh này, trong mệnh có công danh, do xâm phạm tới người thím mà công danh bị tước bỏ.” Trương chân nhân tra xong liền đứng lên nói với cậu thư sinh nguyên nhân Thần minh nói cậu không thi đỗ. Cậu thư sinh nghe xong liền nói: “Tôi không hề mạo phạm thím của tôi!” Thế là cậu liền viết một lá thư ngắn, nói chuyện này cho thím nhờ thím giải oan giúp mình. Thần minh lại một lần nữa giải thích rằng: “Mặc dù không có hành vi mạo phạm thím ngươi, nhưng lại có ý nghĩ mạo phạm thím ấy!”
Cậu thư sinh lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng hối hận cũng không kịp vì khi cậu còn niên thiếu nhìn thấy thím mình dung mạo xinh đẹp rung động lòng người mà sinh tà niệm, đây chính là lý do.
3. Thời cuối nhà Thanh, có một sỹ tử tới Bắc Kinh tham gia ứng thí, tá túc tại một quán trọ mà bà chủ phòng trọ là một thiếu nữ mới góa chồng. Do tuyết rơi chắn đường, không thể đi tiếp nên cậu phải ở lại liền mấy hôm. Cô nam quả phụ ở cùng nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đôi bên nảy sinh tình ý. Sau khi nảy sinh ý niệm tà dâm, cậu sỹ tử đến trước phòng quả phụ định gõ cửa thì đột nhiên nghĩ ra: “Không được! Ta đi thi Trạng Nguyên, chỉ cần bước vào cửa là mắc tội tà dâm, Thiên đình sẽ gạch tên ta, nên về phòng thôi.” Bên này cậu sỹ tử trở về phòng, bên kia người thiếu phụ lại động lòng, muốn tới tìm cậu. Vừa bước ra khỏi cửa, trong lòng nàng thầm nghĩ: “A, không được! Ta là một quả phụ, nên vì chồng giữ gìn trinh tiết mới đúng, sao có thể mới nhìn thấy cậu thanh niên này đã quên mất thân phận của mình, không được, về phòng thôi!” Vì chồng thủ tiết, giữ thân trong sạch, sau này chết đi mới có thể về trời; nhưng nếu quả phụ này phạm tội tà dâm, thì tội ác này cũng đủ để nàng bị đọa xuống địa ngục. Người quả phụ nghĩ đến đây bèn quay lại phòng.
Chàng trai sau khi quay về phòng, không chịu được lửa dục vọng thiêu đốt, lại đến trước phòng cô gái gõ cửa. Người quả phụ trở dậy mở cửa, cậu lại chạy mất, bởi vì cậu biết là không được làm như vậy, sợ phạm tội tà dâm sẽ bị xóa tên. Cổ nhân nói rằng: Cho dù một người có học vấn cao, có số mệnh là Trạng Nguyên, một khi mắc tội tà dâm, hoặc làm điều ác, Thiên đình sẽ gạt bỏ danh phận Trạng Nguyên của người ấy. Cho nên ngay khi cô gái chuẩn bị mở cửa, cậu đã nhanh chóng quay về phòng. Nhưng nàng đã biết chuyện, bèn qua phòng cậu gõ cửa, nhưng trong lòng lại dằn vặt tự nói với mình, không được thất tiết, nên lại quay về phòng của mình. Cứ như vậy đi đi về về hai ba lần. Lần cuối cùng, chàng trai trở dậy mở cửa. Hai người ngập ngừng đứng đó, vừa mong muốn, vừa nghĩ rằng không được làm như vậy.
Chính tại khi sự việc thành hay không, đột nhiên nghe vọng lại tiếng nói từ không trung: “Hai tên đốn mạt nhà người, muốn làm lại không làm, khiến cuốn sổ công tội của ta gạch xóa nát như tương rồi!” Nói xong liền quăng một thứ xuống dưới đất. Hai người nghe thấy tiếng nói này trên giường thì run lên, vội vàng nhặt lên xem, hóa ra là một cuốn “Sổ công tội”, trong đó có ghi tên của họ: một người là Trạng Nguyên kỳ thi năm nay, phạm tội tà dâm bị gạch tên, đánh dấu x gạch chéo; một người là quả phụ thủ tiết, chết đi được lên trời, giờ mắc tội tà dâm, cũng bị gạch tên. Nhìn lại, lại thấy viết chữ “không phạm tội” đánh chữ v. Nhìn tiếp xuống bên dưới, lại thấy ghi một chữ “phạm tội”, lại gạch đi. Sau đó lại ghi “không phạm tội”, đánh chữ v, ghi “phạm tội”, lại xóa đi, khiến cuốn sổ công tội này gạch gạch xóa xóa, nát như tương, đến Thần linh cũng phải tức giận mà lớn tiếng quát mắng. Hai người thấy vậy, ai nấy mau mau chóng chóng về phòng mình, từ đó không bao giờ dám có những ý nghĩ tà dâm nữa.
“Nhân sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri” (Con người xuất ra một niệm thiên địa đều hay biết tường tận). Trước kia chúng ta ngộ nhận rằng chỉ cần không làm ra việc đó, chỉ có những ý nghĩ tà dâm, khởi tâm sắc dục mà không nảy sinh hành vi thực tế, sẽ không có tội hoặc tội nhẹ. Bây giờ xem ra không phải như vậy! Lã Thanh triều Minh chết đi rồi sống lại, ông nghe một vị quan dưới Âm phủ nói rằng chỉ cần con người khởi ý muốn tà dâm, đã là một tội lớn. Nếu Thần linh không ghi chép báo cáo lại tình hình thực tế, hay che giấu, hoặc bỏ sót, thì ngay cả vị Thần linh chuyên quản việc này cũng bị coi là đã mắc tội lớn! Cho nên con người muốn được phúc báo, hãy mau chóng bỏ những vọng niệm tà dâm. Vì chỉ cần tâm sắc dục khởi lên, đã là một tội lớn, tự mình rước họa vào thân.
( Theo Minh Huệ Net)