Chuyện dưới đây là loại “đầu thai báo oán”. Được tờ báo Revue des Deux Mondes đã thuật năm 1889, ký tên nhà thần học Roux.
Bác Traveed buồn lắm, vợ đã hai lần sanh nở, song toàn hữu sanh vô dưỡng. Đứa thứ nhất tắt thở sau khi lọt lòng ba giờ. Đứa thứ hai chết sau một giờ chào đời. Cho nên bây giờ vợ bác sắp đến kỳ sanh, trong lòng lo lắng lắm.
Nhưng lần này thằng bé sống. Trông nó mạnh lắm. Hai vợ chồng đặt tên nó là Paul. Paul đi học nhanh hơn mọi người. Bác Traveed đắc chí dắt con đi chơi phố. Bác mang sẵn tiền định mua thưởng cho Paul một món quà nó thích. Nó không thích xe đạp, mà cũng không thích sách. Nó chỉ thích mua một con dao nhọn cán ngà… Chiều ý con, bác bỏ tiền ra mua con dao, song bác không vui. Paul thì thích lắm, cầm con dao nhọn múa vung lên như võ sĩ cao cường.
Thế rồi một hôm, ngồi bên mẹ, Paul chợt hỏi:
“Mẹ ơi, cây dừa bên hông nhà ta đâu rồi?”
“Cha con chặt mất rồi.”
“Tại sao lại chặt hở mẹ?”
“Vì có nhiều tên trộm leo cây dừa ấy để vào nhà.”
“Trong những tên trộm đó, có một đứa tên Jainqueville bị chém chết ở gốc dừa ấy, phải không mẹ?”
“Ai nói cho con chuyện ấy? Đã mười năm nay nào ai nhắc đến chuyện ấy đâu?”
“Vâng, mẹ à, đúng mười năm trước Jainqueville bị chém hồi 12 giờ đêm, ngày 12-3-1877.”
Bác Traveed gái giựt mình kinh sợ, nhìn con và nhận thấy vài nét khác thường trên mặt nó. Bà nói lảng:
“Chuyện ấy đã lâu rồi. Bây giờ con đi học bài đi!”
Lại một hôm thằng Paul hỏi cha: “Cha này, tên trộm Jainqueville có một cái sẹo ở đùi phải không?”“Phải, nhưng sao con biết?”
“Tự con nghĩ thế, nhưng nầy, con cũng có vết sẹo ở đùi.”
“Đâu đâu?”
Thằng bé vạch đùi ra. Bác trông thấy mặt con cũng phảng phất đôi nét của tên trộm Jainqueville bị bác giết.
Bác Traveed bèn cho Paul vào trường học, mỗi năm về nhà thăm hai lần. Mỗi lần về nhà như thế, thằng Paul lãnh đạm với bố. Nó ăn cơm một mình rồi lại mang dao ra chơi. Hết ngày hôm ấy lại vào trường học. Cho đến chiều 12-3 Paul lên chín tuổi, vào khoảng 9 giờ đêm, tự nhiên nó về nhà. Bác Traveed gái ôm nó vào lòng hỏi:
“Làm sao con phải bỏ trường đi về?”
Paul gục trên vai mẹ khóc rưng rức. Nó ngập ngừng: “Cha thuê người giết con.”Người đàn bà rú lên một tiếng. Paul càng khóc già. Mẹ nó dỗ: “Con nằm đây thôi. Thật cha con không có dã tâm ấy đâu con ạ!”
“Con không nhầm đâu. Đây, tờ giấy của cha viết cho người đầu bếp ở trường, nhờ hắn đầu độc con. Mẹ cầm lấy mà xem.” Paul rút tờ giấy đưa cho mẹ. Paul hỏi: “Bây giờ cha con ở đâu?”
“Cha con ở trên gác, buồng bên phải.”
“Cha con có khóa cửa không?”
“Nhưng con ở đây với mẹ. Không cần gặp cha con tối hôm nay nữa.”
Paul nghe lời nằm bên cạnh. Vào khoảng giữa đêm, Bác Traveed gái chợt tỉnh giấc, thấy vắng Paul. Cửa phòng thì mở. Ngay lúc ấy trên gác có tiếng động mạnh, bác vội vàng chạy lên. Cửa buồng ngủ chồng bác đóng chặt, có tiếng ằng ặc như ai giãy chết. Như điên cuồng, bác ta hô hoáng gọi người nhà lên, cùng phá cửa vào. Bác thấy chồng nằm trên vũng máu, ngực bị hai nhát dao. Cạnh đó, Paul cũng là cái xác chết mắt trợn ngược. Bác Traveed gái rưng rưng nước mắt, sợ cho cái hình phạt của Hoàng Thiên, cúi đầu không khóc ra tiếng.
“Làm sao con phải bỏ trường đi về?”
(Theo Tiêu Liên, Tiểu Thuyết Thứ Bảy, số 393, ngày 27-12-1942)