Vị giáo sư đang “nổi như cồn” Joel Brinkley, hiện giảng dạy báo chí tại Đại học
Stanford (Mỹ), đã lên tiếng xin lỗi trước làn sóng chỉ trích dữ dội của độc giả trong
lẫn ngoài nước nhắm vào bài viết chứa đựng nhiều thông tin sai lệch về Việt Nam của
ông.
Sau khi bài viết “Despite increasing prosperity, Vietnam’s appetites remain
unique” (Dù ngày càng thịnh vượng, thú ẩm thực ở Việt Nam vẫn khác thường) đăng tải
cuối tháng 1/2013 trên tờ Chicago Tribune (Mỹ), cái tên Joel Brinkley trở thành mục
tiêu công kích của bạn đọc khắp thế giới.
Trong bài viết gây tranh cãi của mình, GS Joel Brinkley tạo cho người đọc cảm giác
người Việt Nam dường như đã ăn thịt hết mọi loài động vật. Cựu phóng viên tờ New York
Times còn lớn tiếng quy kết Việt Nam là “một quốc gia hung hăng” do đã trải qua nhiều
cuộc chiến tranh trong suốt chiều dài lịch sử của mình. Vị giáo sư từng đoạt giải báo
chí danh giá Pulitzer sau đó còn biện giải rằng tính cách “hung hăng” của người Việt
là do họ thích ăn thịt, đặc biệt là thịt chó, thịt chuột và chim chóc.
Trước phản ứng mạnh mẽ của bạn đọc, tờ Chicago Tribune phải cho đăng một thông báo
thừa nhận bài viết của GS Joel Brinkley “không đáp ứng các tiêu chuẩn báo chí của
chúng tôi” và “các bước biên tập cần thiết đã không được tuân thủ” dù rằng “chúng tôi
có cả một quá trình biên tập tin bài cẩn thận”.
GS Joel Brinkley đã có cuộc trò chuyện thẳng thắn với báo Tuổi trẻ.
|
GS Joel Brinkley |
– Ông đã đến Việt Nam được bao nhiêu lần? Ông đã ở VN bao lâu trước khi viết
bài báo gây tranh cãi này?
GS Joel Brinkley: Tôi đã đến Việt Nam 4-5 lần rồi và bài viết của tôi là kết quả
của chuyến tham quan kéo dài mười ngày trong khoảng từ cuối tháng 12-2012 đến đầu
tháng 1-2013.
– Ông nghĩ gì về phản ứng giận dữ của độc giả Việt Nam lẫn quốc tế khi đọc bài
viết của mình? Có khi nào họ hiểu lầm ý ông không?
Tôi đã viết bài về các quốc gia khác nhau trong suốt gần 40 năm nay, trong đó tôi
có 25 năm làm phóng viên thường trú ở nước ngoài cho tờ New York Times và sáu năm sắm
vai là một nhà báo phụ trách các chuyên mục.
Rất nhiều người không thích một số bài tôi viết. Là một nhà báo, đặc biệt là người
viết cho mục ý kiến cá nhân, đó là điều mà tôi mong đợi. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp
phải những phản ứng gay gắt trong suốt quá trình làm báo lâu năm của mình như lần
này.
– Ông có gặp gỡ hay phỏng vấn ai ở Việt Nam trước khi viết bài báo đó không?
Nếu có thì bao nhiêu người?
Tôi đi từ TP.HCM ra Hà Nội trong chuyến du lịch vào tháng trước và đã nói chuyện
với nhiều người, phần lớn là dân thường. Tôi không đếm số người tôi đã gặp gỡ.
Tôi biết chuyện ăn thịt động vật hoang dã không phải là một thói quen phổ biến
khắp Việt Nam, nhưng tôi biết rõ những gì tôi đã tận mắt chứng kiến từ những người mà
tôi đã trò chuyện. Tôi đi cùng với vài người và tất cả chúng tôi đều có cùng nhận xét
như nhau.
– Dựa vào đâu mà ông lập luận rằng ăn thịt khiến người ta trở nên hung hăng
hơn?
Lập luận đó đã được viết không đúng và tôi xin lỗi về điều đó. Bản thân thịt không
làm cho người ta trở nên hung hăng. Tuy vậy, khẩu phần ăn của người Việt thật sự
khiến họ cường tráng hơn người dân ở các nước láng giềng. Tôi biết rõ điều này vì tôi
đã có thời gian dài ở Campuchia và Lào.
– Từ đâu mà ông có thông tin khẳng định rằng ở Việt Nam “món ăn khoái khẩu là
thịt chó”? Ông có thực hiện cuộc thăm dò nào chưa?
Tôi không có thực hiện cuộc thăm dò nào cả. Nhưng nhiều người đã nói với tôi như
thế và những người khác cũng đã viết như thế.
– Nếu có cơ hội thì ông có muốn thay đổi nội dung của bài viết trước sức ép của
làn sóng phê phán gay gắt hiện nay không?
Tôi sẽ sửa nội dung về thói quen ăn thịt và tính hung hăng. Tôi đã viết không
chính xác phần đó. Tôi sẽ viết rằng người Việt Nam cường tráng hơn người dân các quốc
gia láng giềng vốn chỉ ăn cơm chứ không có nhiều thứ khác trong khẩu phần của họ.
“GS Joel Brinkley lẽ ra phải tìm hiểu nhiều hơn nữa trước khi viết bài này nhưng hình như ông ta chỉ biết vừa đủ để tỏ ra nguy hiểm mà thôi. Bài viết của ông đã khiến tờ báo cho khởi đăng phải xấu hổ mà thừa nhận rằng nó “không đáp ứng các tiêu chuẩn báo chí” rồi đổ thừa cho sơ sót trong “quá trình biên tập tin bài”. Đồng nghiệp trước đây của vị giáo sư này tại tờ New York Times và hiện nay ở Đại học Stanford chắc là đang lắc đầu ngao ngán” – Scott Duke Harris (nhà báo Mỹ từng đoạt giải Pulitzer) – “Hội Sinh viên Việt Nam tại Đại học Stanford nhận thấy bài viết này là một sự – “Tôi viết thư này thể hiện sự phản đối mạnh mẽ đối với bài viết gần đây của ông |
Bài viết nguyên văn bằng tiếng Anh, tạm dịch như sau: “Ở Việt Nam, bạn dễ dàng nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng
Thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hay thú nuôi nào cả. Chúng Dĩ nhiên, cũng như đa số các nước trong khu vực, hổ, voi, tê giác và những động Nhiều báo cáo cho thấy người Việt giết tê giác để lấy sừng nhiều hơn bất kỳ quốc Việc mua bán động vật có thể giải thích được sự tuyệt vong của loài hổ, voi và Mùa xuân trước, tổ chức Bảo tồn Quốc tế đã báo cáo rằng một số loài vượn Việt Nam, Những điều này dẫn đến một vấn đề thú vị. Người Việt từng ăn thịt qua nhiều thế Tại những nước trên, bạn có thể thấy những đàn chim giờ không còn nữa ở Việt Nam, Việt Nam luôn là một quốc gia hung hãn. Đã có 17 cuộc chiến tranh với Trung Quốc Nhiều nhà nhân loại học và sử học cho rằng sự khác biệt này là từ nguồn gốc của Rõ rang, đây là một phần nguyên nhân. Nhưng tôi còn cho rằng vì người Việt thường Hiện nay, món ăn được ưa chuộng là thịt chó. Trên thực tế, thịt chó rất đắt. Nó Nhưng giờ đây truyền thống đang đối chọi với thời buổi hiện đại và luật lệ cũng Thực tế là cho đến nay, không là một điều hiếm hoi khi ta thấy dọc theo các xa lộ Nhưng Việt Nam hiện là một đất nước đang giàu lên nhanh chóng; hơn phân nửa dân số Điều này làm nảy sinh ra việc một số người muốn nuôi giữ thú vật. Vì thế giờ đây Đến thăm Việt Nam, nhiều du khách phương Tây đã cảm thấy thất vọng. Như một Tôi hoàn toàn đồng ý. |
(Theo Tuổi trẻ, NCĐT)
(vietnamnet.vn)