Vài ngày trước đây, cô bạn gái tôi muốn tôi kể chuyện cho cô nghe. Tôi ngồi thế hoa sen và thiền định trong giây lát, sau đó tôi kể chuyện kỳ lạ cho cô nghe.
Vào thời Nguyên Thái Tổ Hốt Tất Liệt (1206-1367 SCN ), có một thương gia về dược thảo mang các loại dược thảo quý báu từ núi Trường Bạch ở vùng đông bắc Trung Quốc đến phía nam của sông Dương Tử để bán. Mặc dù ông không phải người hoàn toàn nhưng tính tình thành thật và từ thiện. Cung cách ông ấy giống như người nhà quê tốt. Ngày xưa một lần nọ ông bị dân địa phương lường gạt khi mua vật liệu dược thảo và bị lỗ̉ lớn, ông ta rất giận về việc này. Lúc bấy giờ ông nghĩ, “Nếu mọi việc êm xuôi tôi sẽ đi viếng vùng Giang Tô và Chiết Giang, đặc biệt là vùng Tây Hồ là nơi mà các văn nhân mô tả là tiên giới. Đó là một niềm vui lớn trong cuộc đời nếu tôi được du lịch nơi nầy. ” Ông đến phía nam sông Dương Tử êm xuôi.
Ông bán tất cả cho tiệm buôn bán dược thảo. Người chủ tiệm thiết đãi ông một màn biểu diễn nhảy múa. Ông không nhớ gì nhiều vềnhảy múa nhưng ông ghi vào tâm thức về cây đàn năm dây do cô gái chơi đàn. Khi những ngón tay của cô lướt trên phím đàn, âm thanhtuyệt diệu phát ra liên tục để cho ông thưởng thức.
Hai ngày sau, ông mượn thuyền đi du ngoạn một mình ở Tây Hồ. Nhưng ông không biết người chèo thuyền là kẻ cướp. Trong khi ông đang vui thú thì tên chèo thuyền làm thuyền lắc lư và ông bị rớt xuống nước. Ông không thể lội và bị ngất trong lúc đó. Tên cướp kéo ông lên trói ông lại và chèo thuyền vào bờ. Ông không có mang theo tiền. Tất cả tiền đều là chi phiếu mà ông đã may dấu trong quần áo. Tên cướp muốn đem ông vào bờ để lục soát quần áo ông thật kỹ. Trong khi chiếc thuyền di chuyển về bờ, một đám mây lớn từ xa đến thình lình bao lấy chiếc thuyền. Khi tên cướp xoay mặt lại nhìn thì người thương buôn đã biến mất. Tên cướp nghĩ không ra tại sao người thương buôn lại biến mất. Hắn nhận lấy sự xui xẻo buồn nản trở về nhà để nghe vợ mắng.
Người thương buôn này đã đi đâu? Khi ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên bục trong một ngôi đình. Lúc đó trời sắp tối nên ông không thể thấy rõ những gì chung quanh. Ông ngồi tại đó suy nghĩ một lát và nhớ lại mới biết có người đã cứu mình. Ông đứng lên và đi nhiều vòng của ngôi đình để tìm ân nhân đó, nhưng ông chẳng thấy ai cả. Ông chỉ thấy một bức chân dung đức Phật ở trên cột trụ, màu sắc rất sống động và hình như mắt của ngài đang chuyển động. Nơi đó cũng có một ảnh con rồng đang há mồm và đang vươn móng vuốt ở trên một cột trụ khác cũng có màu sắc. Ở phía tây bắc của ngôi đình có cây đàn năm dây. Ông nghĩ “có lẽ chủ ngôi đình đi vắng chỉ có một mình thôi sao không đánh đàn để đỡ cô đơn. ”Kế đó ông tự nghĩ, “Tôi sợ là ý nghĩ không được tốt. Tôi không nên đụng đến vật gì khi chủ nhân vắng nhà.” Ông lại nghĩ, “Nhưng mà chủ nhân để tôi bên cạnh cây đàn, tôi sẽ giải thích khi chủ nhân về”. Rồi ông ngồi xuống cạnh cây đàn. Ông không biết chơi đàn, nhưng khi nhìn kỹ thuật các ngón tay của cô gái lúc biểu diễn nhảy muá, ông bắt chước cô gái và bắt đầu đánh đàn.
Ông không biết cây đàn đó không phải là cây đàn tầm thường, đó là nhạc khí Pháp của các vị Thần. Cây đàn có sự thông minh và có thể đọc được tư tưởng của người đánh đàn. Ông bắt đầu đánh đàn mặc dù ông không biết phải đánh đàn như thế nào. Trong khi đánh đàn, ông nghĩ về quá khứ của ông, những đau khổ và các niềm vui. Khi ông buồn, tiếng đàn trở nên nặng nề; khi ông vui sướng tiếng đàn trở nên vang rền. Sau khi đánh đàn được một lúc, ông nhận thấy tâm trạng thay đổi, và đã trở nên trong sạch, dễ chịu, nhẹ nhàng và vô tư. Kế đó ông nghĩ, “Tôi tưởng chừng giống như là thần. Nếu tôi có thể là Thần thì tuyệt diệu biết bao.“ Ông ngẩng nhìn lên thấy bầu trời đầy các vì tinh tú, và cây đàn trở nên trong suốt, sáng chói và trông rất ngoạn mục? Ông tự nghĩ, “Thật sự tôi đã gặp Thần?” Ông không nghĩ thêm nữa và tiếp tục đánh đàn, và tâm trạng càng thanh khiết hơn. Ông cũng tin vào tu luyện nhiều hơn. Mặc dù bề ngoài ông không giống như người đạo đức cao trong kiếp này, căn cơ ông đã tốt tột bậc từ trước. Mặc dù ông không trực tiếp biết tu luyện là gì, thông qua đánh đàn, tâm tính ông được nâng cao, đó là trong tiến trình tu luyện.
Ông không biết ông đã đánh đàn được bao lâu và rốt cuộc ông cảm thấy hơi mệt. Ông nhìn mấy cột trụ và thấy mấy cột trụ cũng chói sáng và trong suốt. Cả con rồng hình như cũng sống lại và bắt đầu di chuyển chậm chạp. Bức tranh đức Phật từ từ bay lên trời. Ông có một ý nghĩ từ đáy lòng, “Nếu tôi cũng được bay lên như họ!” Trong giây phút ngắn ngủi ấy, một tia ánh sáng lớn bằng ngón tay chiếu xuống từ trên trời, và đức Phật đang mỉm cười và từ trên cao vẫy tay đến ông. Ngoài bản năng, ông đã không còn có tư tưởng của loài người, và chỉ muốn hoà hợp với đức Phật để trở về Thiên đàng. Kế đó ông đưa tay ra nắm lấy tia sáng và từ từ bay lên cao.
Sau cùng ông đã thành công tu luyện theo phương pháp này. Bây giờ ông ở trên Thiên đàng chú ý đến mọi việc xảy ra ở thế giới loài người.
Tái bút:
Thật ra người thương gia là một trong những người phó nguyên thần lúc ban đầu trong quá khứ của tôi. Thành công tu luyện khi dùng phương pháp âm nhạc thật là khó tin.
Thử nghĩ, nêú không kiên định trong sự tu luyện hoặc tính chất giác ngộ của ông không được tốt trong lúc quan trọng, thì làm sao ông có thể thành công trong sự tu luyện? Nói đến việc nầy, tôi muốn có lời với các bạn tôi đã chưa đến ngưỡng cửa tu luyện: Trong thời kỳ của đức Phật Thích Ca, có một câu chuyện về cô công chúa của một Long vương, huyền năng của cô được khai mở ngay sau khi cô nghe Chân lý của Phật. Trong hoàn cảnh này thì thí dụ nầy xuất hiện cũng không ngạc nhiên.
Dịch từ:http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/9/6/39853.html