Đây là một bài học giáo huấn khắc cốt ghi xương khi một người tu luyện vô ý phá hoại Phật Pháp, bởi vậy vào thời Đại Pháp hồng truyền không thể đắc được thân người. Viết ra chỉ hy vọng các bạn đồng tu và thế nhân chưa đắc Pháp nhất định không được vô ý hay hữu ý phá hoại Phật Pháp, bởi vì tội nghiệp ấy thật quá lớn! Trở lại đề tài chính.
* * * * * * * * * * * * * * * * *
Chuyện kể rằng, sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni bắt đầu truyền Pháp, số người được nghe Phật Pháp rất nhiều. Tôi cũng là một trong số những người được nghe. Khi ấy tôi mới 14 tuổi, và ở cùng tinh xá với một sa môn hơn tôi 5 tuổi. Sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni diệt độ, rất nhiều đệ tử muốn đem Pháp mà Ngài giảng ghi chép lại. Bộ phận lịch sử này đều được ghi chép trong phần truyện ký về Phật Thích Ca Mâu Ni. Tôi chỉ kể lại bộ phận chưa được ghi chép lại. Hồi ấy các đại đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni đều nhớ lại và khẩu thuật lại Pháp mà Ngài giảng rồi các đồng môn khác ghi chép, và một ngày đến lượt sa môn kia. Nhưng ban đêm, anh ta gặp phải can nhiễu trong mộng đến từ ngoại giáo Bà La Môn, cộng thêm bình thường không chuyên tâm thực tu, tâm thái lập dị khác người rất mạnh, do đó khi tỉnh dậy cầm bút chép thì đã thêm vào một đoạn lời thoại của chính mình. Cũng như vậy, về sau anh ta lại khiến bộ phận kinh thư này (tâm kinh) bị mất mấy chữ “như tôi nghe rằng”. Tuy anh ta không cố ý phá hoại, nhưng dù sao cũng khởi tác dụng can nhiễu đối với Phật Pháp lưu truyền đời sau, kết quả như thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Người này hoàn toàn không tu thành, sau khi chết rơi vào địa ngục, tuy thời gian không lâu, nhưng phải chịu rất nhiều khổ tại đó. Một lần vào triều Nguyên chuyển sinh đến Trung Thổ, tuy nhiên chuyển sinh thành một con ngựa lao động cho người ta. Một ngày trời mưa rất to, con ngựa vẫn bị chủ nhân bắt làm việc nặng nhọc trên đất, loại vất vả ấy có thể tưởng tượng được. Làm được một lúc, mưa dần dần ngớt, nó khóc rất thương tâm. Lúc này từ trên bầu trời có một bầy nhạn bay ngang qua. Nó ước gì được chuyển sinh thành chim nhạn. Đúng lúc ấy có một vị thần tiên đắc Đạo đi ngang qua đường. Nhìn thấy nó rất đáng thương, lại thấy nó từng là đệ tử thân truyền của Phật Thích Ca Mâu Ni, ông bèn an bài một đời cho nó chuyển sinh thành chim nhạn.
Làm chim nhạn không phải lúc nào cũng sung sướng. Bấy giờ gặp đúng lúc mất mùa dưới mặt đất, nó bèn ăn trộm lúa mạch của một nhà nông. Nguyên là do nghiệp lực rất lớn mới không đắc được thân người, lại chuyển sinh thành chim ăn cắp lương thực của người ta, loại hành vi này cũng đồng với tạo nghiệp vậy. Hơn nữa nó còn dẫn một bầy nhạn lớn đến mổ lấy lương thực. Thế là không lâu sau, nó bị chết trong một trận ôn dịch. Sau đó nguyên thần nó lại rơi vào địa ngục chịu khổ nạn. Lại qua hơn 200 năm sau, khi rời địa ngục, nó gặp đúng lúc tôi và một vị nữ thần đi ngang qua. Vừa thấy tôi, nó bèn nói: “Là tôi mà, tôi là sư ca của anh vào thời Phật Thích Ca Mâu Ni đây mà!” Tôi nhìn xem thì thấy đúng là anh ấy! Do vậy tôi bèn nói: “Năm xưa bởi anh đem cách nghĩ của mình trộn lẫn với Phật Pháp, tạo thành loạn Pháp, nên bao năm qua mới phải chịu khổ thế này. Hiện tại anh tính thế nào?” “Nếu như sau này lại gặp Phật Pháp hồng truyền, tôi sẽ không dùng thân người để xuất hiện trên thế gian nữa, nếu không ngộ nhỡ lại lập dị khác người, khởi tác dụng phá hoại thì lại chịu khổ thêm nữa. Hiện tại vừa ra khỏi địa ngục, tôi đang chờ Thần đến an bài đây! Đến sau này, tôi hy vọng huynh đệ sư môn chúng ta còn gặp lại nhau”. “Anh không muốn được thân người, thì chúng ta gặp nhau thế nào đây?” Khi ấy vừa đúng lúc có một chú chim én nhỏ rất đẹp bay ngang qua từ không trung. Anh ta bèn nói: “Đến lúc ấy tôi sẽ chuyển sinh thành một chú chim én trên mái nhà anh! Như vậy mới có thể hàng ngày ở cùng chỗ với anh được”. “Được rồi! Sư ca, không gặp không đi!”…
Thế là anh ta trở thành chú én xinh xắn sống trên mái nhà tôi. Mỗi ngày nó kêu lên mấy tiếng với tôi (lời hỏi thăm), sau đó khi chúng tôi học Pháp, nó thường đậu trên dây phơi quần áo, giương đôi mắt nhỏ như hột ngọc nhìn chúng tôi. Có lúc chúng tôi đọc to Đại Pháp, nó hình như lắng nghe rất say sưa. Tôi biết rõ nó đang nghĩ gì, nó khẳng định là đang nghĩ: “Kiếp này đời này, ta hoàn toàn không hữu ý hoặc vô ý làm việc phá hoại Phật Pháp để phải chịu cực khổ nhiều như vậy nữa! Ta chỉ cần đồng hóa Phật Pháp là có nơi tốt đẹp để đi rồi!” Thế nhưng, không có thân người thì không thể trở thành “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp”, đây chẳng phải là sự việc đáng tiếc nhất hay sao? Sau đó tôi nghĩ: Thân người không phải muốn đắc là có thể đắc được đâu.
Xin hãy trân quý! Cơ duyên khó gặp, nhân thân nan đắc nhé!
Dịch từ: http://zhengjian.org/zj/articles/2006/9/5/39844.html