Người Biên Hòa chắc hẳn không ai là không biết đến tiệm bún bò của ông Hùng, bởi nước lèo ở đây đặc biệt ngon, do đó mà quán lúc nào cũng nườm nượp lượt khách mà chẳng cần quảng cáo. Tuy nhiên, ít ai biết được rằng, ông Lâm Kim Hùng, 65 tuổi, chủ tiệm bún bò còn là một người có trái tim nhân hậu.
Điểm đặc biệt là quán bún của ông Hùng chẳng cần tên, cũng không cần bảng hiệu, thế mà khách vẫn ra vào nườm nượp hàng ngày. Người tới ăn khen ngon, rồi lại nói cho người khác nữa biết, cứ thế mà miệng truyền miệng, tự dưng quán ông nổi tiếng lúc nào không hay.
Cái này đúng với câu “hữu xạ tự nhiên hương”, cứ ngon thì tự khắc người ta sẽ tìm đến. Duy chỉ mới gần đây, sau khi quán phải dời vào trong hẻm, vì để khách hàng đỡ mất công tìm kiếm, nên ông mới gắn cho nó cái biển hiệu ghi số nhà của mình là “Quán bún bò 199” – cái tên mà nhiều khách hàng vẫn thường quen gọi trước đó, có người thì gọi là “bún bò nhà lầu 5 tầng” hoặc “bún bò chú Hùng”.
Thế nhưng, người ta chỉ mới nghe qua quán bún của ông rất ngon, chứ ít ai biết về những gì ông đang làm, họa may chỉ có những người thân cận và hàng xóm xung quanh mới biết, ông không chỉ là một ông chủ tiệm bún bò, mà còn là người có tấm lòng rất nhân hậu và phóng khoáng.
Nhận hơn 50 ‘người dưng’ làm con nuôi
Đã gần 20 năm, tính đến nay, ông Hùng chắc phải có trên 50 người con nuôi, hầu hết những người này đều là sinh viên nghèo hay những người mồ côi, hoàn cảnh khó khăn. Tiền bán bún bò, hầu hết ông sẽ dùng để lo cho các con được ăn học đến nơi đến chốn và lập nghiệp, đứa nào cần gì, mong muốn gì ông đều cố gắng thực hiện.
Mới đây là đám cưới của một trong những người con nuôi của ông Hùng, anh Nguyễn Minh Trí, 28 tuổi, tốt nghiệp được 3 năm ngành Công nghệ thông tin, Đại học An Giang, nay Trí cũng đã có công việc ổn định ở Bình Dương.
Được biết, Trí bẩm sinh đã không có 2 tay, nhưng anh vẫn rất chịu khó học hành tử tế, đã vậy còn học giỏi. Trong một lần tình cờ, ông Hùng lướt Facebook có thấy qua đoạn video nói về cuộc sống của cậu sinh viên chịu khó này. Bất giác thấy thương quá, rồi những ngày sau đó, ông huy động những người con nuôi của mình, tìm mọi cách để liên lạc được với Trí.
“Thằng Trí là đứa đầu tiên tôi chủ động đi tìm. Từ trước đến nay tôi chỉ giúp những đứa có tay có chân nhưng khi biết nó là đứa không có cả hai tay từ khi lọt lòng nhưng đã cố gắng ăn học tử tế, tôi có quyết tâm phải tìm nó cho bằng được”, ông Hùng kể.
Còn nhớ lần đầu tiên xem xong đoạn video nói về Trí, ông đã bật khóc.
“Sau khi xem xong, tôi khóc rưng rức khi nghĩ đến cảnh cậu bé không tay nhưng có thể làm hết mọi việc bằng chân. Những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến tôi thức đến sáng: Nó làm sao sinh hoạt? Làm sao mà một năm học xong chương trình hai lớp, lại còn được học sinh giỏi?”.
Tìm được Trí, ông còn biết thêm hoàn cảnh Trí hiện tại đã có người yêu được 6 năm, nhưng vẫn chưa thể đám cưới, vì nhà không có điều kiện lại mới đi làm nên chưa tích cóp đủ tiền, một phần cũng vì nhà gái vẫn chưa chấp thuận cho con gái đi lấy một chàng trai khuyết tật
Không cần suy nghĩ, ông Hùng lập tức mong muốn đứng ra lo toàn bộ chi phí đám cưới cho Trí như một người cha ruột.
Thế là mọi khoản đám cưới cho nhà gái nhà trai đến sính lễ, là một tay ông Hùng chi trả. Ông cũng hứa sẽ lo tiền ăn học cho cả con cái Trí sau này. Rồi cất công về quê cha mẹ của hai nhà để thuyết phục, hợp tác cho đôi trẻ được toại nguyện.
Cuối cùng vào tháng 10 vừa qua, cặp đôi đã có một đám cưới rất hạnh phúc, gồm 30 bàn tiệc nhà trai, 11 bàn nhà gái, và cả trang sức tặng cô dâu… trị giá hơn 100 triệu đều do ông Hùng lo liệu.
“Đã hơn một tuần sau đám cưới nhưng cứ mỗi sáng thức dậy, mình vẫn ngỡ như đang nằm mơ. Nếu không có ba nuôi, không biết lúc nào tụi mình mới về chung nhà”, Trí xúc động chia sẻ.
Không chỉ riêng Trí là được ông Hùng đối xử đặc biệt như vậy, mà hầu hết đứa con nào ông cũng thương, đều lo cho chu đáo. Anh Nguyễn Tấn Hưng, 40 tuổi, quê Tây Ninh, là người con nuôi đầu tiên của ông Hùng, hoàn cảnh của anh hồi đó cũng khó khăn, ba mất sớm, mẹ tái giá, 3 anh em Hưng sống với bà ngoại. 19 năm trước lúc anh còn là sinh viên ngành Công nghệ Kỹ thuật hóa, anh có đến xin phụ việc cho ông để kiếm tiền ăn học.
Ông Hùng thương hoàn cảnh, nên nhận anh về làm con nuôi luôn, lo cho tiền ăn học tử tế, hôm nào được nghỉ học, anh ở quán phụ còn được trả lương cho sòng phẳng. Rồi cũng từ đó anh dọn đến nhà sống cùng ông Hùng luôn.
“Nói chung, tôi cần thứ gì thì ba sẽ cho cái đó. Có lần ba hỏi tôi thèm ăn gì. Tôi nói chưa bao giờ được ăn sầu riêng thì ba mua luôn cho hai trái to lắm”, anh Hưng nhớ lại.
Anh cũng cho biết thêm rằng, không chỉ anh, mà em trai anh cũng được ông Hùng giúp đỡ, cho ở chung nhà, tính đến nay đã 10 năm rồi.
“Ba nhận con nuôi đông lắm, tính nên nay phải trên 50 người. Thỉnh thoảng anh em các thế hệ cũng hội ngộ về thăm ba. Ba trở thành người thân của anh em tôi, đám cưới tôi và đám tang bà nội ba đều có mặt cả”, anh Hưng chia sẻ.
Còn một người con nuôi khác của ông, là anh Trương Thế Lịch, 28 tuổi, quê Hà Tĩnh, hiện đang đi làm tại Osaka, Nhật Bản. 4 năm trước, anh Lịch mặc dù đã tốt nghiệp ngành Tâm lý giáo dục trường đại học Khoa học xã hội & Nhân văn, TP.HCM nhưng vẫn nung nấu giấc mơ sang Nhật du học.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lịch phải tự tìm cách thực hiện ước mơ của mình. Anh tính đi làm kiếm tiền học thêm tiếng Nhật trước, sau đó là vay mượn thêm để sang Nhật.
Ban đầu, Lịch định xin vào làm trong trung tâm vui chơi giải trí, nhưng sau được một người quen giới thiệu, Lịch xuống Biên Hòa xin vào quán ông Hùng.
Trong buổi phỏng vấn, ông Hùng nghe hoàn cảnh của Lịch và lý do vì sao Tết mà vẫn không về quê, lại đi xin việc làm. Ông đã nhận Lịch vào làm, được khoảng 1 tháng thì nghỉ Tết.
“Ngày đầu tiên mở lại quán, ông gọi mình vào nói chuyện riêng. Ông hỏi mình còn muốn đi du học không, ông sẽ tài trợ tiền học tiếng Nhật và chi phí bước đầu để mình đi”, Lịch kể.
Nghe tới đây thì Lịch không tin vào tai mình, vì chi phí để sang Nhật không phải ít, dù từng nghe nhiều người kể về những việc ông từng làm cho người khác, nhưng anh vẫn không nghĩ ông lại sẵn sàng chi một khoảng lớn như thế cho mình, một người mà ông chỉ vừa mới quen biết.
Vậy là vào tháng 4/2016, anh bắt đầu học tiếng Nhật và sang Nhật học ngành máy tính tại trường Senmon vào tháng 10 năm đó. Tổng chi phí hết hơn 200 triệu.
Hiện tại, Lịch đã chính thức ra trường đi làm được hơn nửa năm, nhưng hàng tháng anh vẫn gửi về phụ ông Hùng chút tiền để lo cho những người anh em khác nơi quê nhà.
Nhiều người thắc mắc, vì sao với bất kỳ ai ông cũng giúp đỡ mà không cần suy nghĩ gì như vậy, họ đều là những người mới quen, cũng chẳng có mối quan hệ ruột thịt nào, vậy mà ông đều giúp đỡ và coi họ như chính con ruột của mình.
Thực ra, cũng đâu phải ông chưa từng đặt niềm tin không đúng chỗ, từng có một người con nuôi của ông đã lợi dụng tình thương của ông Hùng để đem tiền đi ăn chơi quậy phá, ban đầu ông nhận cậu này về làm vì thấy tính tình siêng năng chịu khó, nào ngờ sau 3 năm làm thì ngày càng lộ ra tính cách thật.
Có lần cậu này còn lén lấy trộm xe máy ông Hùng đem bán lấy tiền chơi cá độ, đến lúc thua đổ nợ thì về nhà cầu xin ông giúp đỡ. Vậy mà lần nào ông cũng thương đứng ra trả giúp, nhưng thanh niên này vẫn chứng nào tật nấy, hết lần này lại đến lần khác đều tái phạm, mãi cho đến lần thứ 9, thì ông dứt khoát không giúp nữa.
“Lần nào giúp tôi cũng tâm niệm rằng có thể đây là lần cuối, nếu lần cuối cùng này mình không giúp thì người ta không còn cơ hội quay lại. Nhưng đến lần thứ 9 thì tôi dứt hẳn, cái tính này chắc ngấm vào người không thể bỏ. Tôi để tiền giúp những người khác xứng đáng hơn”, ông Hùng tâm sự.
Nói về những việc mình làm trong suốt hàng chục năm qua, ông cũng chia sẻ rằng: “Tôi không đi kiếm người để giúp mà chỉ giúp những người có duyên gặp gỡ hay đến quán bún mình làm thêm. Tôi không có gia đình nên tiền kiếm ra tôi muốn làm gì thì làm. Một ngày quán tôi bán 500 tô bún lận”.
Theo chia sẻ của một vị khách quen ông Hùng, cũng là một trong số những vị khách thân với ông, ông Hùng là người ăn chay, nồi nước lèo là do chính tay ông nấu, nhưng cả đời ông chưa nếm qua nó bao giờ, vậy mà vẫn ra đúng vị thậm chí là rất ngon.
Chúc Di (t/h)