(PLO) – Tuyên ngôn của cô là: “Dù có đi cọ toilet cũng phải mặc đẹp”. Cô vào bếp thì xinh tươi như một đóa hoa. Ra đường cô quyết lung linh như một quý cô. Trong phòng ngủ, cô quyết quyễn rũ như một thiên thần của hãng đồ lót danh tiếng Victoria’s secret.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Cô có sở thích trang điểm từ khi còn là sinh viên. Cô không chấp nhận được hình ảnh nhợt nhạt mỗi khi soi gương. Hầu như sáng nào sau khi đánh răng rửa mặt là cô ngồi trước gương dặm phấn, tô son kể cả ngày nghỉ ở nhà. Mặc cho những xì xào về chuyện dù chỉ bước ra chợ cạnh nhà thôi cô cũng phải mất 15 phút ngồi trang điểm trước gương, cô vẫn cứ lung linh mọi lúc mọi nơi. Đơn giản cô thấm nhuần quan điểm “đàn bà đẹp mới có quà”. Bản thân cô cũng thích ngắm mình xinh đẹp trong gương. Sáng nào soi gương thấy mình đẹp, cô cảm thấy ngày mới tràn năng lượng hơn. Thế nên ngoài chăm sóc cơ thể, trang điểm xinh đẹp, cô luôn luôn mặc đẹp nhất có thể. Đằng nào chẳng mất tiền sắm quần áo nên cô luôn chọn những bộ đồ hợp thời nhất. Cô nghĩ, mình chẳng tội gì mặc mấy bộ đồ già nua, quê cục mà có khi còn đắt tiền hơn những bộ cánh hợp thời trang, trẻ trung. Tuyên ngôn của cô là: “Dù có đi cọ toilet cũng phải mặc đẹp”. Cô vào bếp thì xinh tươi như một đóa hoa. Ra đường cô quyết lung linh như một quý cô. Trong phòng ngủ, cô quyết quyễn rũ như một thiên thần của hãng đồ lót danh tiếng Victoria’s secret. Cô thấy quan niệm của mấy “bà tám” công ty mình thật lạ. Các gái trẻ thì đầu tư hết váy nọ váy kia nhưng “đồ nội thất” thì kinh hoàng. Lắm khi shopping, thử đồ cùng các nàng này mà cô hãi, nhìn mớ đồ lót cháo lòng, mốc meo, hàng chợ của họ tới cô còn ngán nói gì mấy anh chồng. Có gái già cơ quan cô sẵn sàng chi tiền triệu cho chiếc váy đi làm nhưng chả hiểu sao ở nhà toàn mặc thứ đồ như mớ giẻ cách đây mấy năm. Tới nhà thấy các chị nhàu nhĩ, ố vàng trong bếp trông chả khác gì osin. Cô lắc đầu ngao ngán, phản đối “phong cách thời trang tiền sử” này thì nhận được câu trả lời rất hồn nhiên: “Ôi dào, ở nhà mặc gì cho tiện làm việc nhà là được, có ai ngắm đâu”. Là đàn bà cô còn chả thấy hình ảnh này hấp dẫn, thì mấy anh chồng sao chịu nổi cái mớ nhàu nhĩ từ trong ra ngoài lại bốc mùi mắm muối, hành tỏi khi về nhà? Bảo sao một chị thì chồng có bồ trẻ bên ngoài mà ghen tuông chán không được đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” chấp nhận “sống vì các con”. Thế rồi ngày ngày chị vẫn xúng xính váy đẹp tới cơ quan để bỏ “tổ lạnh” của mình phía sau cánh cửa. Một chị thì chồng chán nản cả tháng mới mó tới một lần nhưng anh đồng nghiệp lại mê như điếu đổ. Và chơi lâu với nhau mới hiểu tại vì chị ở nhà và chị nơi công sở chả khác gì công với vịt bầu. Ở cơ quan chị chỉn chu, sạch đẹp bao nhiêu thì về nhà chị tềnh toàng bấy nhiêu. Nhìn mớ đồ lót chị phơi ngoài ban công tã tượi, mốc meo cũng đủ hiểu chị tẻ nhạt trên giường với chồng thế nào?!
Với cô, ăn diện trước hết để mình đẹp hơn đã, người đẹp thì sẽ tự tin, sẽ thấy yêu bản thân hơn. Ai chẳng mê cái đẹp. Mà đàn bà đẹp thì dễ có quà hơn đàn bà xấu. Thế nên lấy nhau 5 năm nay mà chồng cô chẳng dám chê vợ xấu, vợ không hấp dẫn bao giờ. Chồng yêu, chồng chiều khiến cuộc sống của cô dễ chịu hơn nhiều bạn bè. Mà mấy anh đồng nghiệp, đối tác của cô cũng trở nên ga-lăng hơn trước một quý cô quyến rũ. Cách đây chưa lâu, xem một chương trình tivi đêm muộn, cô vẫn nhớ một câu mà cô hoa hậu thân thiện làm khách mời nói: Đàn bà nếu không được ông trời ưu ái cho nhan sắc thì chỉ cần sạch sẽ, gọn gàng, biết ăn mặc, biết chăm sóc bản thân mình là đã giúp người đối diện thiện cảm hơn. Thế nên chả tội gì không cố làm mình đẹp hơn dù trong mắt chồng hay mắt thiên hạ để đón nhận nhiều “quà” hơn! |
Theo Pháp luật VN