“Hãy ôm tớ thật chặt lần cuối trước khi cậu bước đi nhé!” là dòng tâm sự của Nguyễn Đức Huy gửi cho một người đặc biệt trên Facebook.
Ngày 29/6, thông tin về Nguyễn Đức Huy – nam sinh khoa Kiến trúc, Đại học Văn Lang TP HCM – được đặc cách trao bằng tốt nghiệp dù đã qua đời khiến cộng đồng mạng xúc động. Sau 5 năm học tập, Huy đã hoàn thành luận án tốt nghiệp. Tuy nhiên, cách đây một tháng, khi chưa kịp nhận thành quả của mình, Huy bất ngờ qua đời vì đột quỵ. Trong buổi lễ tốt nghiệp diễn ra ngày 28/6 vừa qua, bố của Huy đã đại diện gia đình lên nhận tấm bằng Đại học chính quy loại khá từ tay thầy hiệu trưởng. Trước sự kiện này, dân mạng hoàn toàn ủng hộ quyết định của nhà trường khi công nhận chức danh kiến trúc sư đối với Huy, nhằm trân trọng sự nỗ lực và thành quả học tập của nam sinh. Trên Facebook của Nguyễn Đức Huy, nhiều bạn bè bày tỏ sự thương tiếc dành cho cậu bạn xấu số này. Đặc biệt, những dòng chia sẻ cuối cùng từ Huy nhận được sự quan tâm, đồng cảm từ mọi người.
Trong dòng trạng thái dành riêng cho một người đặc biệt, Huy cho biết: “Hãy ôm tớ thật chặt một lần cuối trước khi cậu bước đi nhé! Mình chọn việc ra đi, mình không thể là người yêu của cậu, không có nghĩa là mình không yêu cậu đâu đấy”. Bạn bè của Huy chia sẻ, họ không ngờ rằng những lời nói đầy ẩn ý này lại báo trước về sự ra đi của chàng trai chỉ sau đó ít ngày. Ngày 2/6, Nguyễn Đức Huy bị đột quỵ sau khi hoàn thành bài tốt nghiệp khoa Kiến trúc và trước thời điểm bảo vệ luận án 5 tiếng đồng hồ. Những dòng chia sẻ cuối cùng trên Facebook của Nguyễn Đức Huy khiến dân mạng xót xa: “Hãy ôm tớ thật chặt một lần cuối trước khi cậu bước đi nhé, trong một mùa hè nữa phủ đầy sắc vàng”. Mùa hè này lại đầy nỗi buồn, luôn sống như đứa hành động vì người khác chỉ để thỏa mãn cho tình yêu của bản thân cũng được gọi là lối sống ích kỉ đấy, nhưng cho đến cuối cùng thì tớ vẫn tốt nhất ở vai trò chỉ là một người bạn thôi nhỉ? Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nụ cười của cậu như ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Tớ bước đến tự nghĩ thầm: “Xin chào, liệu cậu có thể là người đó không, cậu có thể là người đó không nhỉ? Đừng bao giờ để tớ bước đi nhé”. Cậu hỏi tớ: “Liệu tớ có thương cậu không khi sự trẻ trung và vẻ ngoài không còn nữa, tất cả còn lại của cậu chỉ là một tâm hồn yếu đuối”. Tớ trả lời: “Có đấy. Tớ vẫn sẽ thương đấy. Vì tớ đã chọn cậu, tớ sẽ sống với lựa chọn của mình, không hối hận”. Nhưng cậu không tin tớ. Cậu đã không tin tưởng tớ nữa. Cậu buông tay tớ rồi. Nhưng bây giờ mình lại chọn việc ra đi, mình không thể là người yêu của cậu không có nghĩa là mình không yêu cậu đâu đấy! Làm gì có liều thuốc nào cho ký ức nhỉ? Cậu lại như một giai điệu chạy mãi trong tâm trí tớ, nhắm mắt lại tớ chỉ thấy những bức ảnh ký ức đang phai màu rồi. Đây sẽ là một giai đoạn khó khăn trong cuộc sống này của tớ. Rồi những ngày sau sẽ không thể như những ngày cậu chưa bước vào cuộc sống của tớ. Nhưng sẽ là những ngày tớ cảm thấy nhẹ nhàng hơn bây giờ, những ngày cậu không còn bên cạnh nữa… Rồi ngày nào đó tớ lại thấy cậu một lần nữa, tớ sẽ cười và nói: “Tớ ổn!” Tuấn Phong |
Theo Zing