Nhiều ý kiến cho rằng vật thể hình cái chuông này là một mẫu máy bay, được nghiên cứu một cách tối mật và sẽ là thứ vũ khí giúp Đức quốc xã chiến thắng trong Thế chiến II.
Tuy nhiên, cho đến nay, một số ý kiến lại cho rằng Nazi-Bell có thể là một cỗ máy thời gian, chứa đựng tham vọng thay đổi lịch sử nhân loại của quân phát-xít lúc bấy giờ.
Đĩa bay của người Đức
Bí ẩn về Nazi-Bell lần đầu tiên được thế giới biết đến vào năm 2000, khi tác giả người Ba Lan Igor Witkowski xuất bản cuốn sách mang tên “Sự thật về siêu vũ khí”, trong đó đề cập tới dự án của Đức quốc xã tại Ba Lan trong thời kỳ chiến tranh. Trong cuốn sách này, tác giả đề cập tới việc ông đã tiếp cận được một số nguồn tin tối mật vào năm 1997, và sau đó lần ra được nhiều bản báo cáo về dự án nghiên cứu vũ khí bí mật mang tên Die Glocke.
Theo mô tả, Nazi-Bell mang hình trụ, cao khoảng 3m và chiều dài gần 5m. Sử dụng lực đẩy bằng năng lượng điện từ trường, Nazi-Bell có cấu tạo chính gồm 2 trục quay đối lập, bên trong chứa đầy một thứ vật chất lỏng giống thủy ngân, màu tím. Loại vật chất kim loại ở thể lỏng này được gọi dưới mật danh “Xerium 525” và được cất giữ cẩn thận trong một bình cách nhiệt vỏ chì.
Theo một số tác giả nghiên cứu về Nazi-Bell, nó phát ra phóng xạ cực mạnh khi hoạt động, đây có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết bí ẩn của một số nhà khoa học và các vật thí nghiệm trong suốt quá trình hoạt động của dự án này. Tác giả Winkowski cho rằng, đống đổ nát của khu khai thác mỏ Wenceslas-Ba Lan chính là nơi Đức quốc xã đã thử nghiệm tính năng “phản trọng lực” của Nazi-Bell. Giờ đây, khu vực này không còn lại gì ngoài một kiến trúc hình tròn xây dựng bằng đá đầy bí ẩn.
Mô tả của Witkowski đặt ra sự liên hệ giữa cấu trúc đá hình tròn và Nazi-Bell. Theo ông, Nazi-Bell có hình dáng giống hệt một chiếc dĩa bay và cấu trúc đá đóng vai trò như một trường điện từ trường. Witkowski từng cho biết các bản thiết kế này được ông tìm thấy trong các tài liệu nghiên cứu của một tướng lĩnh Đức quốc xã tên Jakob Sporrenberg – quản lý dự án Nazi-Bell ở Ba Lan – năm 1997. Sau đó, một tác giả khác là Nick Cook cũng khai thác đề tài này, sau khi ông tìm thấy một số tài liệu mật kể về những người bước ra từ một vật thể bay hình tròn dẹt, từ năm 1956.
Tác giả Cook đã điều tra và nghiên cứu khu mỏ Wenceslas ở Ba Lan, nơi các nhà khoa học của Đức quốc xã tiến hành các thí nghiệm với Nazi-Bell và cấu trúc đá kỳ lạ. Sau này, Cook phát hiện ra rằng khu mỏ kéo dài tới vài km trong lòng núi, tạo nên một cơ sở nghiên cứu hết sức bí mật và an toàn trước bom đạn. Đến nay, cấu trúc đá vẫn tồn tại và được biết đến dưới cái tên Flytrap (Bẫy ruồi). Trước khi bỏ trốn vào năm 1945, Đức quốc xã đã niêm phong các đường hầm dưới lòng đất tại Wenceslas và giờ nó đã bị ngập trong nước. Điều khó lý giải nhất chính là số phận của Nazi-Bell: Nó đã được ai đó mang đi? Hay chỉ đơn giản là biến mất?
Nỗ lực tái hiện Nazi-Bell
Từ những bản sao chép về dự án Die Glocke của Jakob Sporrenburg, quan chức cấp cao của Đức quốc xã và là trưởng dự án Nazi-Bell lúc bấy giờ, một nhóm các nhà khoa học Mỹ từng xây dựng lại một bản sao của Nazi-Bell. Năm 2001, nhóm này đã cho ra mắt một phiên bản Nazi-Bell có kích thước lớn hơn để có thể sẵn sàng làm thí nghiệm. Tuy nhiên, không lâu sau đó, dự án này bị ngừng lại với một số lý do đơn giản như không đủ ngân sách và cỗ máy này cần một nguồn điện khổng lồ để vận hành…
Những ít nhất, các vật thể được xây dựng lại đã phần nào thể hiện được thứ công nghệ mà người Đức đã từng theo đuổi: một phương pháp thu về uranium phân tách để chế tạo vũ khí nguyên tử. Một phương pháp quang hóa đã được nhắc tới nhiều lần giữa một nhóm khoa học Đức quốc xã tại Farm Hall, gần Cambridge trong thời chiến. Một số nhà khoa học Đức bị bắt giữ tại đây liên tục nhắc tới việc thu được vật liệu phân tách từ các phản ứng quang hóa.
Nỗ lực tái tạo Nazi-Bell đã cho ra một số giả thiết về cách thức hoạt động của nó. Thủy ngân ở dạng lỏng được đưa vào trường từ tính để sản sinh các hạt electron dao động, và do tác động của điện từ trường, các hạt electron này sẽ bị tách khỏi nhân của chúng và bay quanh Nazi-Bell dưới dạng Plasma. Khi các hạt photon kết hợp với các electron tự do sẽ sản sinh ra tia X.
Vận tốc của các hạt electron này, trong môi trường nhỏ và áp suất thấp, sẽ ngày càng gia tăng…và sẽ ngày càng có nhiều electron được sản sinh từ thủy ngân lỏng, khiến quá trình ion-hóa tăng gấp 2-3 lần…và đó có thể là nguồn gốc của lực đẩy phản trọng trường của Nazi-Bell.
Giả thuyết về cỗ máy thời gian
Jim Marrs, một tác giả khác cũng viết về Nazi-Bell và cấu trúc Bẫy ruồi, nêu một giả thiết cho rằng cỗ máy này có khả năng tạo ra một Wormhole (hố giun), cho phép kết nối giữa các vũ trụ đóng và bởi vậy mở ra khả năng du hành xuyên thời gian.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng những người quan tâm đã bắt đầu chú ý đến giả thiết này sau khi xảy ra một sự kiện. Tháng 12-1965, một chiếc UFO (vật thể bay không xác định) đã rơi xuống một khu rừng ở Kecksbrug, bang Pennsylvania nước Mỹ trước sự xác nhận của hàng nghìn nhân chứng. Chiếc UFO này được mô tả có hình dạng, kích thước giống như Nazi-Bell mà người Đức từng nghiên cứu trong siêu dự án của mình. Một số người cho rằng nó chính là Nazi-Bell và người Đức thực sự đã mở được cánh cửa xuyên không-thời gian.
Mặc dù không được chứng thực nhưng các nhà quan sát đều chấp nhận một thực tế rằng Nazi-Bell đã biến mất không để lại dấu vết kể từ năm 1945. Từ đây, nhiều giả thiết nữa được đưa ra: Một số lãnh đạo của Đức quốc xã đã bỏ trốn cùng Nazi-Bell…Đức quốc xã đã thành công trong các thí nghiệm vượt thời gian của mình…hoặc Mỹ đã thu được Nazi-Bell và biến nó thành một phần trong các nghiên cứu bí mật về dĩa bay của riêng mình. Có ý kiến cũng cho rằng một số lãnh đạo Đức quốc xã đã bỏ trốn trên Nazi-Bell và tới thời điểm năm 1965 một cách không mong muốn.
Lúc bấy giờ, một số nhà khoa học, trong đó có Tiến sỹ Brian Greene, cha đẻ của “lý thuyết dây” trong không gian-thời gian, đã lý giải rằng việc du hành xuyên thời gian trên lý thuyết là điều có thể. Trong cuốn sách “Kết cấu vũ trụ” của mình, Tiến sỹ Greene mô tả trục thời gian như một chiếc bánh mỳ, mỗi lát cắt tượng trưng cho một khoảng thời gian, và chúng ta có thể lấy bất kỳ lát cắt ở vị trí trước hoặc sau. Tuy nhiên, trên lý thuyết, lấy các lát cắt ở phía trước sẽ dễ dàng hơn nhiều so với các lát cắt trước đó, bởi vậy, du hành tới tương lai có khả năng cao hơn là du hành ngược về quá khứ – theo phân tích của Tiến sỹ Greene. Theo lý thuyết này, con người không thể trở về quá khứ và tìm cách thay đổi một dòng chảy thời gian đã tồn tại…hoặc nếu có chuyện đó xảy ra, người ta sẽ ở một quá khứ thuộc không gian khác, tồn tại song song với thế giới hiện tại.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu Đức quốc xã đã thành công với cỗ máy thời gian của mình? Với ý định trở về quá khứ và thay đổi cục diện cuộc chiến, Đức quốc xã có thể đang làm bá chủ thế giới ở một chiều không gian khác song song với thực tại hay không? Cho đến nay điều này vẫn là một ẩn số. Tuy nhiên, thực tế duy nhất mà chúng ta biết về dự án bí mật này là: Ngay trước lúc Thế chiến II kết thúc, Nazi-Bell, nhiều nhà khoa học và quan chức hàng đầu của Đức quốc xã đã biến mất mà không để lại dấu vết gì cho thấy họ từng tồn tại…