Những ngày qua, trên các mạng xã hội xôn xao bởi thông tin có người ngồi xe lăn bán vé số được 3.000 tờ/ngày và trở thành những “tỷ phú” lòng đường. Thông tin này được chính lãnh đạo sở tài chính của một tỉnh ở miền Tây đưa ra.
Bán một tờ vé số kiếm được 1.100 đồng. Tính ra mỗi tháng, người bán vé số này – nếu có thật – kiếm được cả trăm triệu đồng. Khiếp thật!
Thông tin trên nhằm chứng minh ngành vé số đóng góp rất lớn cho ngân sách của tỉnh; ngành vé số tạo công ăn việc làm cho người nghèo. Thế nhưng, ai cũng hiểu bản chất của nó chính là để che đậy cho thu nhập “khủng” của lãnh đạo ngành này (có viên chức quản lý thu nhập gần cả tỉ đồng/năm). Thậm chí nhiều nơi, công ty vé số còn thoải mái tài trợ cho các đoàn cán bộ về hưu và sắp về hưu đi nước ngoài “học tập kinh nghiệm” với kinh phí hàng tỉ đồng.
Xin đừng mang người nghèo, người khuyết tật ra để tung hỏa mù cho những khuất tất trong công việc của mình, đó là tội lỗi. Hàng ngàn người khuyết tật rong ruổi nắng mưa cả chục năm trời còn chưa kiếm đủ miếng ăn, có khi không sắm nổi chiếc xe lăn vài trăm ngàn đồng, thì sao nỡ loan tin rằng họ giàu có bằng tiền bán vé số !?
Cũng như nhiều tỉnh tuy xin gạo cứu đói nhưng lãnh đạo địa phương vẫn chủ trương, cổ xúy cho việc tổ chức bắn pháo hoa rất tốn kém rồi xuề xòa cho rằng đây là nhu cầu cần được thụ hưởng của người dân dù biết rất rõ rằng địa phương mình đang khó khăn cỡ nào. Nuốt sao vô nổi “món ăn tinh thần” này trong khi “món ăn vật chất” hằng ngày còn thiếu lên thiếu xuống!
Chuyện này làm chúng ta nhớ đến truyện ngắn “Tinh thần thể dục” của nhà văn Nguyễn Công Hoan đăng trên Tiểu thuyết thứ bảy vào năm 1939. Nội dung đại ý là quan trên tổ chức buổi đá bóng, lệnh cho các xã phải bắt đủ 100 người đến xem. Than ôi, mọi người quá đói khổ, phải lo làm lụng kiếm cái ăn, tinh thần nào mà xem bóng đá! Nay cũng vậy, đói vàng mắt thì xem pháo hoa nỗi gì!
Cách đây không lâu, cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang phát hiện giám đốc trung tâm cứu trợ trẻ em tàn tật cùng 2 cộng sự ăn chặn hơn 180 triệu đồng tiền hỗ trợ trẻ khuyết tật. Đích thân giám đốc Sở Lao động – Thương binh và Xã hội tỉnh Hà Giang đã có đơn đề nghị không khởi tố vụ án vì “ngại các tổ chức, cá nhân biết tin không ủng hộ trung tâm nữa”. Lý do “khó” như vậy mà cũng nghĩ ra được, quả là đỉnh cao của sự lừa dối.
Bản chất của những trường hợp nêu trên chính là sự bất chấp của cán bộ thừa chức quyền nhưng thiếu sòng phẳng. Họ sẵn sàng mang người dân ra để che đậy sự yếu kém và bất minh của bản thân, dù khó qua mặt được người khác nhưng dường như cũng đủ để họ tự bịt mắt mình, lừa dối chính mình.
Dân cư ngày càng đông, dân trí ngày càng cao. Chín mươi triệu đôi tai nghe ngóng, chín mươi triệu cặp mắt soi sáng, thật không điều gì có thể bị che đậy trước tai mắt người dân, đừng ai lấy vải thưa mà che mắt thánh! Cán bộ phải nhìn vào hiện thực của đời sống, phải tôn trọng sự thật để mà hành xử thì dân mới tin, mới trọng…
Phạm Hồ
Theo nld.com