Con người sống ở thế gian luôn cho rằng tiền tài vật chất là điều quan trọng nhất, vậy nên cứ mãi theo đuổi nó, vì nó mà không việc ác nào không làm. Cho đến khi tai họa ập xuống thì mọi thứ đều chỉ như bong bóng, cuối cùng, con người phải trả giá cho những việc ác mình đã từng làm.
Một lần Thiện Thần và Ác Thần nhận lệnh của Thượng Đế đi tuần hành khắp thế gian để xem xét các hành vi thiện ác của con người, từ đó mà ban phúc hoặc trừng phạt họ. Hai vị Thần đi qua nhiều vùng đất, đã có rất nhiều người tốt được Thiện Thần ban cho phúc thọ, và cũng đã có rất nhiều người xấu bị Ác Thần giáng xuống tai ương.
Ngày kia đến vùng đất có tên Hồng Kỳ, hai vị Thần thấy phong vân đổi sắc, khắp nơi tràn đầy nghiệp chướng, ngay cả đất và biển cũng biến thành màu đen. Con người ở đây đều vô cùng gian manh xảo trá, hiếu chiến hiếu sát, vì danh lợi mà tàn hại lẫn nhau, suốt ngày tranh đấu trục lợi, ngay cả thân nhân bằng hữu cũng không nhìn nhận.
Ác Thần phẫn nộ nói: “Sao lại có nơi bại hoại đến mức này? Ta phải ngay lập tức cho một trận đại hồng thủy nhấn chìm nó thôi”.
Thiện Thần ngăn lại: “Khoan đã! Con người thế gian thường bị che mắt bởi danh lợi, vì vô tri mà tạo nghiệp. Trời cao có đức hiếu sinh, hãy để ta đến thử lòng và giáo huấn họ xem sao”.
Nói rồi Thiện Thần giáng xuống, hóa thành một người ăn xin, nhưng ngài đi tới đâu cũng bị người ta xua đuổi. Người giàu chê ngài hôi hám nên thả chó ra đuổi cắn ngài, người nghèo cũng không muốn đến gần ngài vì sợ rằng ngài sẽ lấy cắp đồ vật của họ. Ngay cả trẻ con vốn thiện lương cũng bày trò trêu đùa và chế nhạo ngài để tiêu khiển.
Thiện Thần kiên nhẫn, lần thứ hai ngài hóa thành một người giàu có, mang theo rất nhiều lương thực đến để làm từ thiện. Người dân nghe nói có phát đồ miễn phí thì tranh nhau mà giành giật, đến mức loạn hết cả tôn ti, trẻ con giẫm đạp lên người già, bạn bè anh em đuổi đánh nhau để giành đồ, nhiều người tham lam cất đầy gạo thóc trong người đến mức bước đi không nổi. Ngay cả những người giàu có nhất, thậm chí là quan lại cũng đi giành gạo với dân nghèo.
Lần thứ ba Thiện Thần hóa thành một nhà sư già, vừa đi vừa rao giảng về thuyết Nhân Quả Báo Ứng, ở hiền gặp lành, làm điều thiện sẽ có phúc báo và làm điều ác sẽ có khổ báo. Nhưng người dân đất Hồng Kỳ đều không tin vào Thần Phật, họ cũng không coi trọng đạo đức, họ cho rằng chỉ cần không vi phạm pháp luật thì bất kỳ việc gì dù trái với lương tâm cũng có thể làm được.
Nghe ngài giảng họ chỉ cười cười, có người còn nhại giọng của ngài hoặc cắt xén những lời giảng của ngài mang đi khắp nơi để bêu rếu chế nhạo. Cuối cùng có người vu khống ngài truyền tà đạo, quan phủ liền sai quan binh truy tìm ngài khắp nơi, cáo thị truy nã dán đầy đường kèm những lời bôi nhọ vô cùng bẩn thỉu. Lúc này Thiện Thần bất đắc dĩ đành phải bỏ đi.
Ác Thần đứng trên mây quan sát hết những chuyện ấy, khi thấy Thiện Thần trở về liền nói: “Không phải Ông không từ bi mà vì những kẻ đó không thể nào cải biến được nữa rồi, cần phải hủy đi vùng đất ô uế này để tỏ rõ uy nghiêm của Đạo Trời”.
Thiện Thần vẫn tỏ vẻ ngần ngừ nói: “Hay là cho họ thêm một cơ hội nữa, để khảo nghiệm xem họ sẽ biểu hiện thế nào trong hoạn nạn”.
Ác Thần đáp: “Được rồi. Nếu vậy trước khi cho hồng thủy nhấn chìm vùng đất này, ta sẽ tạo ra ôn dịch, để xem họ đứng trước trận ôn dịch này có kịp thời thức tỉnh hay không, có còn lại chút lương tri nào không. Nếu quả thật họ vẫn còn một ít thiện tâm thì ta sẽ mở ra cho họ một con đường khác, còn nếu không thì Ông cũng không thể trách ta được nữa”.
Dứt lời ngài phất tay một cái, trong không khí liền xuất hiện mầm mống bệnh độc, cứ thế sinh sôi nảy nở. Không lâu sau dịch bệnh bùng phát trên đất Hồng Kỳ, tốc độ lây lan rất nhanh.
Qua một thời gian ngắn, khắp nơi đều có người bệnh, nhà nhà đầy rẫy tiếng rên la của bệnh nhân, ngay cả các đại phu danh tiếng trong nước cũng đổ bệnh. Trong hoàn cảnh ấy, những người chưa bệnh đều bỏ mặc người bệnh, không dám đến gần vì sợ bản thân sẽ bị lây. Có người khôn lanh tìm cách bỏ lại tất cả thân nhân, định một mình trốn khỏi đất Hồng Kỳ, nhưng chưa ra đến biên giới thì đã đổ bệnh lăn lộn ngay trên đường, những người như vậy càng không ai ngó ngàng tới.
Tuy nhiên ở hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng ấy, quan lại các nơi vì sợ bản thân mang tiếng thất trách nên loan tin rằng đây là căn bệnh tầm thường không gây hại cho ai, vu khống cho các đại phu và những người bệnh là “tung tin đồn làm xáo trộn lòng dân”, có người bị bắt, có người phải chết trong ngục, có người chết ở nhà do bị cấm ra ngoài.
Có một số người giàu nhạy bén tin tức, ngay khi dịch bệnh vừa bắt đầu đã nhanh chóng thu mua tất cả thảo dược và dụng cụ phòng bệnh trong cả nước về dự trữ trong nhà, bây giờ mang ra bán với giá gấp trăm lần trước kia hòng trục lợi, lương thực thực phẩm và các loại vật liệu cũng theo đó mà lên giá.
Khắp đất Hồng Kỳ trở nên náo loạn đến mức chưa từng có, mọi người đều chạy theo lợi ích cá nhân, không ai quan tâm đến sinh mạng của người khác, kết quả càng làm cho nghiệp lực cuồn cuộn không sao tưởng tượng được.
Chứng kiến cảnh này, Thiện Thần buông tiếng thở dài, còn Ác Thần thì lửa giận phừng phừng. Thiện Thần quay đầu đi nói: “Mọi việc tùy Ông vậy”.
Ác Thần lại phất tay một lần nữa, sấm chớp ầm ầm, mưa như trút nước. Phút chốc nước biển dâng lên cao tràn vào đất liền, biến thành một cơn đại hồng thủy nhấn chìm đất Hồng Kỳ.
Khi ấy quan lại các nơi vẫn đang đi tuyên truyền những lời dối trá về dịch bệnh, người giàu vẫn đang đắc ý vì kiếm được rất nhiều tiền trên đau khổ của kẻ khác, người bệnh vẫn đang nằm than khóc, người chưa bệnh vẫn đang chạy trối chết tìm cách thoát thân,… sóng thần ập đến khiến toàn bộ đều bị cuốn vào lòng đại dương và biến mất.
Chỉ bằng thời gian một cái chớp mắt, toàn đất Hồng Kỳ trù phú đã trở thành một bể nước, nào đau khổ ân oán, nào tiền tài danh vọng, nào dối trá gian manh, nào tranh giành đấu đá, tất cả đều không còn để lại vết tích nào nữa.
Một nền văn minh đã kết thúc.
Thiện Thần lại một lần nữa thở dài, rồi cùng Ác Thần bay về Trời.
Thế Di