Pháp Luân Công là công pháp Phật Gia được ưu chuộng và thực hành bởi hàng trăm triệu người trên thế giới. Dưới đây là câu chuyện cảm động của 1 người con khi đã giúp mẹ mình lấy lại được nụ cười sau bao nhiêu năm mắc phải căn bệnh tiểu đường.
“Sau khi học Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 1997, sức khỏe của tôi đã hồi phục trong một thời gian ngắn và bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi biết rằng tôi phải chia sẻ điều này với mẹ tôi.
Mẹ tôi vốn đã 72 tuổi, sống ở thành phố khác. Đã nhiều năm qua bà mắc bệnh tiểu đường và bà có lượng đường trong máu rất thấp. Ngay cả liều lượng thuốc insulin cao nhất cũng không giúp gì nhiều, các biến chứng lần lượt xuất hiện. Thị lực của bà trở nên mờ dần đi. Chân và bàn chân đã bị lở loét. Ngoài ra, bà bị các vấn đề về tim và thận. Các bác sỹ nói rằng họ không thể làm được gì cho bà.
Bà đã từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng sau đó bà đỏ bỏ ý nghĩ này bởi vì bà không muốn chúng tôi buồn. Bà cứ chịu đựng nỗi đau bệnh tật suốt ngày này qua ngày khác.
Khi tôi đến thăm mẹ tôi và nói với bà ấy về những thay đổi tích cực từ việc luyện tập, lúc đầu bà hoàn toàn không tin vào điều đó. Tuy nhiên, khi tôi nói với bà nhiều hơn về vẻ đẹp của môn tập bà đồng ý sẽ tập thử: “Nếu pháp môn có thể giúp được mẹ đến mức mẹ không còn cần tiêm insulin nữa, thì mẹ sẽ rất vui đấy”.
Mẹ tôi dành 2 ngày và nghe hết các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Bà thấy thích các bài giảng và nhờ tôi hướng dẫn cho bà các bài công Pháp. Khi bà tập thử lần đầu tiên, bà đã có thể ngồi đả tọa với hai chân trong thế song bàn khoảng nửa giờ đồng hồ. Một vài ngày sau đó, bố tôi đã đưa bà đến điểm luyện công nhóm gần đó bằng xe lăn.
Tôi tiếp tục gọi điện cho bà, hỏi thăm tình hình của bà, và khích lệ bà. Một hôm bà nói bà bị sổ mũi. Một ngày khác bà có các triệu chứng tiêu chảy. Tôi đã chia sẻ với bà về kinh nghiệm của tôi về những lời giảng liên quan đến việc tiêu trừ nghiệp bệnh và thanh lọc thân thể, sau đó để bà tự quyết định phải làm gì.
Bà đã quả quyết: “Mẹ khỏe rồi. Con không cần đến thăm và chăm sóc cho mẹ nữa. Mẹ biết thân thể mẹ đang được thanh lọc”.
Không lâu sau, bà ấy trở nên khỏe mạnh đủ để tự mình đến điểm luyện công nhóm.
Một hôm, bà đã quyết định ngừng tiêm insulin, với tư tưởng vững vàng, “Tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi không cần đến nó nữa”. Bố tôi, mặt khác, vẫn còn lo lắng. Ông ấy đợi 3 ngày và hỏi mẹ tôi xem bà có ổn không.
Mẹ tôi đang luyện tĩnh công vào lúc đó. Sau khi hết nhạc, bà ấy nói với bố tôi: “Bây giờ sức khỏe của tôi hoàn hảo rồi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe như vậy trong suốt cuộc đời mình”.
Kể từ đó, bệnh tiểu đường của bà đã biến mất và bà không còn cần kiêng khem đặc biệt nữa. “Bây giờ mẹ có thể làm mọi việc trong nhà. Đến đây đi, và mẹ sẽ nấu cho con,” bà hãnh diện nói với tôi qua điện thoại.
Mẹ tôi không nấu ăn cho chúng tôi đã nhiều năm nay. Bất cứ khi nào con cái bà đến thăm bà, chúng tôi luôn bận rộn suốt với việc nấu ăn, lau dọn, và sắp xếp đồ đạc cho bố mẹ chúng tôi. Thật kỳ diệu khi chứng kiến những thay đổi này và bà vui vẻ trở lại.
Khi bác sỹ, vốn đã kê đơn thuốc cho mẹ tôi trước đây, nhìn thấy tôi và hỏi thăm về mẹ tôi, tôi kể với ông ấy những gì đã xảy ra.
“Đó là một phép lạ!”, bác sỹ nói: “Tôi đoán chắc không một ai trong số các bác sỹ của bà ấy tưởng tượng được điều này lại có thể xảy ra”.
Chứng kiến những thay đổi ở mẹ tôi, nhiều người hàng xóm cũng bắt đầu luyện tập. Bố tôi, vốn là người ngoan cố theo thuyết vô thần, cũng đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp”.
Theo Minh Huệ net