Tại thành phố Portland, bang Oregon, Mỹ có hai vợ chồng vị mục sư. Họ có một người con trai. Cậu con trai này đã mang đến cho họ rất nhiều phiền não. Không chỉ thế, mà cậu con trai này của họ đã bỏ nhà đi không một chút tin tức gì trong suốt ba, bốn năm rồi. Vì vậy, vị mục sư đã tìm đến một chuyên gia tâm lý học và đem hết nỗi phiền não khổ sở trong lòng mình nói ra cho chuyên gia tâm lý này nghe.
Chuyên gia tâm lý học sau khi nghe xong liền nói: “Ông đã “nguyền rủa” con trai của mình trong bao lâu rồi?”
Vị mục sư kinh ngạc hỏi lại: “Ông nói tôi “nguyền rủa” con trai tôi? Ông nói thế là có ý gì?”
Chuyên gia tâm lý trả lời: “Nguyền rủa ở đây chính là nói những lời không phải, lời cay nghiệt với người khác. Theo như lời ông kể lúc nãy, thì những lời nói của ông với con trai mình đều là những lời không phải. Vậy ông đã “nguyền rủa” con trai mình trong bao lâu rồi?”
Vị mục sư lúc này đã hiểu và cúi đầu nói: “Vậy thì tức là từ lúc con trai ra đời, chính là tôi đã nguyền rủa nó cho tới tận bây giờ, tôi từ trước tới nay đều không nói lời nào tốt với nó cả.”
Chuyên gia tâm lý nói: “Kết quả là không đem lại hiệu quả gì, đúng không?”
Vị mục sư trả lời: “Đúng vậy!”
Chuyên gia tâm lý nói: “Bây giờ tôi đề nghị ông và vợ ông, trong hai tháng tiếp theo, khi hai người nghĩ đến con trai của mình, hãy chúc phúc cho cậu bé, đừng nghĩ cậu bé không tốt. Tôi cũng muốn hai người hãy cầu xin Thượng đế che chở cho cậu bé. Lúc hai người nghĩ đến con trai của mình, tôi đề nghị hai người hãy nhớ những mặt tốt của cậu bé và nói những lời tốt về cậu bé!”
Vị mục sư sau khi trở về, đã kể lại việc này cho vợ của ông. Hai người họ đồng ý với những lời nói của chuyên gia tâm lý kia và nguyện làm theo như vậy. Mỗi lần cầu xin cho con trai của họ, họ đã cầu xin Thượng đế ban ơn cho cậu bé. Lúc họ nói chuyện về con trai họ, họ cố gắng ghi nhớ những ưu điểm của cậu bé và mỗi ngày họ đều làm như vậy.
Khoảng 10 ngày trôi qua, một hôm vị mục sư đang ngồi trong phòng đọc sách thì chuông điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia điện thoại chính là con trai của ông. Cậu con trai nói: “Cha! Con không biết tại sao lại gọi điện thoại cho cha? Con chỉ muốn nói với cha mẹ rằng trong một tuần vừa qua, con lúc nào cũng nghĩ về cha mẹ và còn cả người nhà của chúng ta nữa. Cho nên con đã gọi điện cho cha, hỏi thăm xem mọi người có khỏe không?”
Người cha nói: “Con trai à! Cha thực sự rất vui vì con đã gọi điện về cho cha!”
Sau mấy phút trò chuyện trong điện thoại, cuối cùng người cha nói: “Cha không biết trong lòng con nghĩ thế nào, nhưng con có muốn trưa thứ bảy này ăn cơm cùng cha không?” Cậu con trai vui vẻ đồng ý.
Trong bữa cơm trưa ngày thứ bảy, cha con họ gặp lại nhau. Người con trai ăn mặc rất cũ rách, đầu tóc vừa dài vừa rối bù. Nếu như là trước đây, người cha nhất định sẽ giận giữ mà mắng mỏ thậm tệ nhưng mà bây giờ, ông lại dùng thái độ tiếp nhận mà đối đãi, trong lòng còn chúc phúc cho cậu. Trong bữa ăn, hai cha con họ rất vui vẻ trò chuyện cùng nhau, mỗi khi cậu con trai nói điều gì đúng thì người cha cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, cậu con trai nhìn cha và nói: “Cha! Con không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng con rất vui vì được ở bên cha trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi.”
Người cha nói: “Con trai! Cha cũng rất vui vì được ở bên con!”
Cậu con trai nhìn cha lưu luyến và hỏi: “Cha! Con muốn ở nhà đêm nay được không? Chỉ đêm nay thôi! Con muốn thăm mẹ và mọi người và cả chiếc giường cũ của con nữa!”
“Đương nhiên là được rồi! Mọi người sẽ rất vui vì được ở cùng con!”
Đêm hôm đó, khi người con trai nằm ngủ ở chiếc giường xưa của mình, người cha đã đi đến bên phòng cậu con trai, ngồi xuống giường và nói:“Con trai! Nhiều năm qua cha đã đối xử với con rất không tốt! Con có sẵn lòng tha thứ cho cha không?”
Cậu con trai cũng nói: “Cha! Con đương nhiên là sẵn lòng tha thứ cho cha rồi!”
Nói xong, hai cha con họ ôm nhau thật chặt và thật lâu trong màn đêm yên tĩnh. Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai cha con họ rất tốt đẹp.
Mối quan hệ giữa cha con họ thực sự tốt đẹp từ khi nào? Chính là từ khi người cha chịu tiếp nhận và mở lòng với con trai của mình. Mặc dù không lý giải được hết nguyên nhân nhưng khi chúng ta sẵn lòng chúc phúc cho người khác mà không phải nguyền rủa họ thì Thượng đế cũng sẽ coi trọng lời chúc phúc của chúng ta. Chúng ta gieo trồng loại hạt giống nào thì sẽ thu hoạch được loại đó. Nếu như chúng ta rải khắp nơi hạt giống “nguyền rủa” thì chúng ta sẽ thu hoạch được “nguyền rủa” . Còn nếu chúng ta rải khắp nơi hạt giống “chúc phúc” thì đương nhiên thứ mà chúng ta thu hoạch được sẽ là “chúc phúc”!
Theo NTDTV/Daikynguyenvn