Tinh Hoa

mọt

….Đã lâu nó không viết,đã lâu trong nó không có cảm xúc  dù có rất nhiều thứ đáng để viết nhưng nó ko kết đọng dc thành lời

Nó thường viết trong đêm,khi tất cả nghỉ,mình nó nghĩ,những thứ nó viết ra thường gấp khúc,đứt quãng như dòng cảm xúc trong nó vậy.Hôm nay sẽ ko như thế nữa…

Nó chả biết nên viết về cái j và nên bắt đầu như thế nào?vì cái con “nó” từ lâu đã là khối hình hài ko thống nhất.Đôi lúc nó mệt mỏi và muốn thay đổi mình nhưng ko được.Nó cứ vươn tay trong chới với rồi uể oải như 1 thứ “ròi bọ”đang quằn quại trong “quả thối” mà k thoát ra đc

2 ngày,2 tháng rồi 2 năm,mọi thứ thay đổi nhanh quá,nhiều điều nó ko kịp cảm nhận và cũng chưa kịp định hình.Nó cứ nghĩ,nghĩ về mọi thứ đg xảy ra với nó ko biết nên tiếp tục hay dừng lại? cuối cùng cũng chỉ tự hỏi mình đã được j và mất j, rồi vui,rồi hạnh phúc hay hối hận?.Đó là quy luật nghiệt ngã mà ko ai được giống ai.Lại muốn dừng lại,tan biến trong cái mục nát của sự tồn tại,ko thể đòi hỏi có ai hiểu và thông cảm cho mình,phải đơn giản,đơn giản từ chính những thứ phức tạp.Thế đấy!

“Hạnh phúc là đấu tranh”thật sai lầm vì nó dg phải đấu tranh với chính nó,nó k biết nó cần j và muốn j,nó mệt nhoài với những chuỗi ngày như địa ngục mà k thể kết thúc.Thời gian trôi chậm thật.Đôi khi nó tự hỏi mình”yêu bao nhiêu là đủ? ko quá nhiều để chán,ko quá ít để muốn có thêm” nhưng nó ko trả lời dc.Nó ko hiểu cái thứ j được gọi là “đủ” cho nó.Chán nản và mệt mỏi

“Tình yêu_niềm tin_hi vọng” cái danh giới mong manh tưởng chừng như gắn kết,”niềm tin” cứ trôi xa khỏi “tình yêu” rồi chẳng còn gần “hi vọng”.Sợi mảnh ngả nghiêng trước cái tâm hồn nặng gấp trăm lần thể xác.Vậy mà nó vẫn ko thể chiến thắng,ko thể quyết định,cứ cười rồi lại khóc,nghĩ rồi lại mơ

Chờ đợi,chờ đợi ánh sáng sau đêm dài,chờ đợi 1 điều kì diệu sắp xảy ra,có ko nhỉ?