Những ký ức về cuộc đời trước của con trai tôi đã làm sống dậy nỗi thống khổ của nó trên một chiến trường – và khiến tôi tin chắc vào sự tồn tại của Luân hồi.
Năm lên 5 tuổi, Chase Bowman bộc lộ nỗi sợ hãi vô cớ và không thể kiềm chế đối với những tiếng động mạnh. Khi một nhà thôi miên và đồng thời là bạn của gia đình bé là ông Norman ghé thăm nhà, Chase đã nhớ lại được một cảnh chiến trận mà không cần phải trải qua thôi miên. Bà Carol mẹ cậu bé nhớ lại cảm giác chấn động khi nghe câu chuyện ấy, câu chuyện mà giờ đây bà tin chắc là ký ức tiền kiếp của cậu con trai mình.
Carol Bowman, mẹ bé Chase là một phụ nữ đa tài. Bà là thạc sỹ khoa học, giảng viên, kiêm tác gia, cố vấn y tế, và là một nhà trị liệu
Lời kể sau đây là của bà Carol, trích trong tập sách “Tiền kiếp của trẻ thơ”.
Những ký ức về cuộc đời trước của con trai tôi đã làm sống dậy nỗi thống khổ của nó trên một chiến trường – và khiến tôi tin chắc vào sự tồn tại của Luân hồi.
…“Cháu hãy ngồi trong lòng mẹ, nhắm mắt lại, rồi kể chú nghe cháu thấy gì khi nghe những tiếng ồn mà cháu sợ nhé!”. Norman ôn tồn chỉ dẫn Chase. Tôi nhìn xuống khuôn mặt đầy tàn nhang của nó. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy tôi sẽ sốc với những điều mà tôi sắp được nghe.
Bé Chase lập tức bắt đầu mô tả mình là một người lính – một chiến binh đúng nghĩa – đang cầm súng. “Tôi đang đứng đằng sau một tảng đá. Tôi đang mang một khẩu súng dài có gắn lưỡi lê”. Tim tôi đập thình thình, da gà nổi cả lên khi tôi nghe được những gì cháu mô tả. Bé Sarah 9 tuổi chị nó và tôi tròn mắt nhìn nhau kinh ngạc.
“Anh đang mặc đồ gì?”, Norman hỏi.
“Tôi mặc quần áo bẩn và rách, đôi ủng nâu, và một thắt lưng. Tôi đang nấp sau một tảng đá, bò bằng đầu gối và bắn vào kẻ thù. Tôi đang ở rìa của một khe núi. Trận chiến đang diễn ra khắp quanh tôi”.
Tôi lắng nghe Chase nói, rất ngạc nhiên khi nghe nó nói về chiến tranh. Bé chưa từng thích những món đồ chơi chiến tranh và thậm chí chưa từng có một khẩu súng đồ chơi nào hết. Bé luôn luôn thích những đồ chơi và trò chơi xây dựng hơn. Bé dành hàng giờ đồng hồ mỗi lần chơi xây dựng với những khối ghép hình, Legos, và những đoàn tàu hỏa bằng gỗ của mình. Bé chỉ xem TV rất giới hạn trong chương trình Sesame Street và Mister Rogers, và chẳng có bộ phim Walt Disney nào cháu xem nói về chiến tranh cả.
“Tôi đang ở đàng sau tảng đá”, bé lại nói. “Tôi không muốn nhìn, nhưng tôi phải nhìn khi bắn. Khói và những chớp đạn ở khắp nơi. Và những tiếng ồn: tiếng thét, tiếng kêu la, những tiếng bom ầm ầm. Tôi không biết mình đang bắn vào ai nữa – quá nhiều khói, quá nhiều thứ đang xảy ra. Tôi sợ. Tôi bắn vào bất cứ thứ gì chuyển động. Tôi thực sự không muốn ở đây và bắn vào người khác”.
Chase đã vẽ cảnh chiến trường này sau lần thôi miên thứ 2, khi bé 8 tuổi
Dù đó là giọng trẻ con, nhưng phong thái rất nghiêm túc và chín chắn – không hề giống cậu bé 5 tuổi hạnh phúc của tôi. Bé dường như thực sự cảm nhận những cảm nhận của người lính ấy, và suy nghĩ những suy nghĩ của anh ta. Anh ta thực sự không muốn ở đó để bắn vào người khác. Đó không phải là một bức tranh hoa mỹ của chiến tranh hay của cuộc đời người lính. Chase đang miêu tả những tình cảm của một ngườiđàn ông trong khói lửa của cuộc chiến, người đang thực sự nghi ngờ giá trị những việc làm của mình và đang khiếp sợ, đang chỉ nghĩ đến việc sống sót. Những cảm nhận và hình ảnh ấy đến từ một nơi nào đó sâu thẳm bên trong bé. Chase không hề phịa ra điều đó.
Cả thân thể Chase cũng thế, cho thấy bé đang trải nghiệm cuộc đời ấy sâu sắc như thế nào. Khi bé mô tả mình đang từ đằng sau tảng đá bắn ra, tôi có thể cảm nhận được cơ thể nó căng ra trong lòng mình. Khi bé nhận rằng mình không muốn ở đó và bắn người khác, hơi thở bé gấp lên và bé cuộn mình lại như quả bóng, như thể bé đang cố gắng trốn và lẩn tránh điều mà bé thấy. Ôm bé trong lòng, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bé.
Norman nhận thấy nỗi thống khổ của Chase trong vai trò một người lính, người mà để sống sót, đã buộc phải giết người. Ông giải thích với Chase một cách chậm rãi, rằng:“Chúng ta sống nhiều kiếp khác nhau trên Trái Đất. Chúng ta thay phiên nhau đóng những vai trò khác nhau, như là những diễn viên trong một vở kịch vậy. Chúng ta học được làm người có ý nghĩa gì bằng cách đóng những vai trò khác nhau ấy. Đôi khi chúng ta là binh lính và giết người khác trong chiến trận, và đôi lúc chúng ta bị giết. Chúng ta đơn giản là đang đóng các vai của mình để học mà thôi”. Dùng những lời lẽ đơn giản, Norman nhấn mạnh rằng làm một người lính không có lỗi. Ông cam đoan là anh ta chỉ đang làm việc của mình thôi, ngay cả nếu anh ta phải giết những người lính khác trong chiến trận. Khi con trai tôi lắng nghe những lời đảm bảo của Norman, tôi cảm thấy được thân thể nó dịu đi và hơi thở nó trở nên bình thường hơn. Vẻ đau khổ trên khuôn mặt nó tan biến. Những lời nói của Norman đã có kết quả. Bé Chase đã thực sự hiểu ra và đáp ứng trước những khái niệm phổ quát này.
Khi Norman thấy Chase đã bình tĩnh lại, ông yêu cầu bé tiếp tục kể chúng tôi nghe điều bé thấy.
“Tôi đang bò bằng đầu gối đàng sau tảng đá ấy. Tôi bị bắn trúng cổ tay phải bởi một viên đạn của ai đó từ phía trên thung lũng. Tôi trượt xuống phía sau tảng đá, nắm chặt cổ tay chỗ bị bắn. Nó đang chảy máu – Tôi cảm thấy choáng váng.
Một người tôi biết kéo tôi tra khỏi trận chiến và đưa tôi đến một nơi dành cho các thương binh – không giống một bệnh viện thông thường, chỉ là những cây cột, giống như một cái lều mở, phủ bằng vải. Ở đó có giường, nhưng chúng giống những chiếc ghế gỗ dài. Chúng rất cứng và không thoải mái”.
Chase vẽ một con ngựa đang kéo khẩu pháo cối, sau lần thôi miên thứ 2
Chase nói mình thấy choáng và nghe tiếng súng nổ quanh mình khi cổ tay đang được băng bó. Bé nói mình đang bớt căng thẳng được ra khỏi cuộc chiến đấu. Nhưng chẳng được bao lâu, anh được lệnh trở lại trận đánh, và anh ta miễn cưỡng quay trở lại.
“Tôi đang trở lại trận đánh. Có gà trên đường đi. Tôi nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang kéo một khẩu pháo. Khẩu pháo này được gắn vào xe ngựa bằng dây thừng. Chiếc xe ngựa có bánh xe lớn”.
Chase nói mình đã được lệnh trực một khẩu pháo trên một ngọn đồi nhìn xuống chiến trường chính. Anh ta rõ ràng khó chịu với mệnh lệnh đó và lặp đi lặp lại rằng không muốn ở đó. Anh ta nói anh ta nhớ gia đình mình. Khi nghe bé nhắc đến gia đình, Norman và tôi tròn mắt nhìn nhau. Bé mở mắt ra, nhìn quanh nhà bếp, nhìn chúng tôi, rồi mỉm cười. Vẻ tươi sáng trên khuôn mặt cậu bé con đã trở lại. Norman hỏi bé cảm thấy thế nào. Chase líu lo: “Tốt ạ”. Thế là bé nhảy khỏi lòng tôi, chộp lấy cái bánh, rồi chạy sang phòng khác chơi.
Khi Chase chạy ra khỏi bếp, Norman, Sarah, và tôi nhìn nhau kinh ngạc. Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ phía trên lò sấy: vỏn vẹn 20 phút trôi qua kể từ khi Norman bảo Chase nhắm mắt lại. Cảm giác như nhiều giờ đã qua. Norman phá vỡ sự im lặng sửng sốt của chúng tôi và hỏi xin một tách trà khác. Chúng tôi nói chuyện về điều kỳ diệu nhỏ mới vừa được chứng kiến. Norman đảm bảo rằng bé Chase đã nhớ lại một tiền kiếp của nó. Ông giải thích rằng một trải nghiệm đau thương trong một kiếp trước khi sống trong chiến tranh – và đặc biệt là một cái chết đau thương – có thể gây ra nỗi ám ảnh sợ hãi trong cuộc đời hiện tại. Có thể nào trải nghiệm chiến tranh trong cuộc đời trước ấy là nguyên nhân nỗi sợ ghê gớm của Chase hay không? Có thể. Norman bảo chúng tôi phải chờ đợi và xem xem liệu nỗi sợ ấy có mất đi không.
Norman thừa nhận ông chưa từng làm việc với một đứa trẻ nào nhỏ như vậy và rằng ông đã ngạc nhiên về việc Chase nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình dễ như thế nào – không cần phải có quá trình dẫn nhập thôi miên như ở các khách hàng lớn tuổi hơn của ông. Rõ ràng, những ký ức của Chase nằm ngay gần bề mặt và chỉ cần khuyến khích nhẹ nhàng là mở ra.
Bé Sarah khi nãy lặng lẽ theo dõi đầu đuôi sự việc, đột nhiên nhảy tâng tâng trên chiếc ghế của bé, vẫy tay, và nói to “Chỗ đó trên cổ tay anh Chase, nơi anh ấy bị bắn – chính là chỗ anh bị chàm eczema!”.
Bé nói đúng. Vị trí chỗ vết thương của người lính mà Chase mô tả nằm chính xác ngay chỗ vết ban đỏ dai dẳng mà Chase phải chịu đựng ngay từ khi mới lọt lòng. Bé Chase đã bị eczema nặng ở chính chỗ cổ tay phải đó. Cứ khi nào bé buồn bực hay mệt mỏi, bé lại gãi cái cổ tay ấy cho đến khi chảy máu. Sarah nói nó nghe như thể Chase “xé toạc da thịt mình” khi Chase không ngừng gãi một chỗ đó. Tôi thường băng cổ tay nó để tránh trầy xước và chảy máu. Nếu không băng, Chase sẽ thức dậy với những vệt máu quệt trên tấm khăn trải giường. Tôi đã đưa bé đến nhiều bác sĩ vì tính nghiêm trọng của vết ban của bé, nhưng kiểm tra dị ứng, chế độ ăn uống kiêng khem, các loại thuốc xoa và thuốc mỡ tất cả đều không thể nào giúp bé khỏi bệnh.
Carol Bowman và cuốn sách “Tiền kiếp của trẻ thơ”
Ngạc nhiên và vui mừng thay, chỉ trong vài ngày sau lần thôi miên nhớ lại ký ức của đời lính ấy, căn bệnh chàm quái ác trên cổ tay Chase đã biến mất hoàn toàn, và không bao giờ tái phát nữa.
Nỗi sợ của Chase đối với tiếng ồn cũng hoàn toàn tiêu biến. Tiếng pháo hoa, tiếng nổ, và tiếng động như bom rền cũng không bao giờ làm bé sợ hãi nữa. Thực tế là, sau cuộc thôi miên ấy ít lâu, Chase bắt đầu cho thấy niềm đam mê chơi trống mãnh liệt. Vào lần sinh nhật thứ 16, nó đã có bộ trống đầu tiên cho mình. Giờ đây nó là một tay trống đáng gờm, làm ngôi nhà ngập trong tiếng trống rền vang mỗi ngày.
Minh Trí/Theo Tin180
(tổng hợp)